Chương 1057: Học tập
Editor: Thùy Trang Nguyễn
“Muốn! !” Đường Khả Hinh một bên bê bát cơm, một bên oán hận nói.
Tô Thụy Kỳ nghe lời này lập tức khẩn trương, đau lòng quay đầu sang nhìn cô nói: “Đừng ăn nữa, bụng no quá không tốt đâu?”
“No chết đi, thật là mất mặt mà!” Đường Khả Hinh lại nhớ tới vừa rồi chính mình vừa khóc vừa nháo trước mặt thủ tướng, mặt của cô lập tức đỏ lên, cảm giác vô cùng xấu hổ.! ! Thật là mất thể diện ! ! Cô nói xong lại lúng túng cúi đầu, đem mặt mình vùi vào bát cơm, nổi điên múc cơm, nhanh như chớp đã ăn hết bát cơm kia! ! Cô lại lại giơ bát cơm lên đưa về phía dì Tình! !
Dì Tình ngẩn ra trợn mắt nhìn trừng trừng Đường Khả Hinh, cô nương nhỏ này cư nhiên có thể ăn hết bốn bát cơm. Mặc dù không thể tưởng tượng ra nhưng bà vẫn trầm mặc tiếp nhận bát cơm đưa về phía người giúp việc xới cơm cho Khả Hinh.
Thủ tướng nhìn dáng vẻ tức giận của Đường Khả Hinh chỉ nhàn nhạt cười, đem đĩa dưa chuột đẩy đến trước mặt Đường Khả Hinh nói: “Không cần tức giận, đứa bé Hạo Nhiên kia ta rất quen thuộc, là một người rất giỏi suy tính, mọi việc đều sắp xếp chu toàn, nghĩ ngợi toàn diện là sở trường của nó. Đoán rằng trong chuyện này nó có suy nghĩ của mình, mặc dù quá trình có hơi ác liệt, cháu hãy tha thứ cho nó.”
“Chuyện gì tốt không đùa! Lại lấy loại chuyện này ra đùa! Là tính mạng a! Nghiêm túc nhất và lo lắng !” Đường Khả Hinh thoáng cái nhận bát cơm khác từ tay dì Tình, lại hết sức cầm đũa lên xúc từng miếng cơm bỏ vào mồm. Lúc này, Thi Ngữ cùng Lạp Lạp, còn có Tiên Nhi, rốt cuộc được Tô Linh cho phép đi vào phủ thủ tướng, người còn chưa kịp khẩn trương cùng cẩn thận đã nhìn thấy Đường Khả Hinh đang liều mạng ăn cơm, đều giật mình nhìn cô, đứng ở phòng khách bên cạnh không dám lên tiếng.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến.
Tô Linh nghe được âm thanh đi bộ vào, gương mặt cô liền bộc lộ nụ cười nói: “Bên dưới tổng giám đốc Trang có nhiều nhân tài, mỗi người đều có thể nói có thể lực siêu cường, thậm chí những người này còn có võ nghệ phi phàm, làm cho người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc! Giống như người vừa theo về từ nước Anh tên là Trương Thục Dao ấy, đi tới đó, bước chân đều thanh thúy nhanh nhẹn, thảo nào Tịnh Kỳ tài năng ở trong khoảng thời gian ngắn đã cùng cô ấy làm bạn bè! Tôi liền không thích kéo người của Lạp Lạp!”
Tịnh Kỳ nghe lời này lập tức mỉm cười ngẩng đầu, nhìn về phía bên ngoài phòng...
Đường Khả Hinh cũng cảm thấy hiếu kỳ, tay cầm đôi đũa quay đầu nhìn về phía bên ngoài, khóm trúc đung đưa, nghĩ Thục Dao chính là người kia.
Chẳng bao lâu sau, quả nhiên Trương Thục Dao mặc áo sơ mi màu đen, quần dài cùng màu, chân đi đôi giày cao gót La Mã, mỉm cười xinh đẹp động lòng người đi vào phủ thủ tướng, nhìn thấy cả nhà thủ tướng đang dùng cơm, cô lập tức mỉm cười tôn kính đi tới nói: “Ngại qua! Quấy rầy thủ tướng dùng cơm, Tô tiểu thư cùng Tô thiếu gia, hết sức xin lỗi. Vì tổng giám đốc Trang nhờ vả, đưa tới một phần lễ vật cho thủ tướng, cho nên đành phải nhân lúc này mạo muội qua đây.
Đường Khả Hinh kỳ quái nhìn về phía Trương Thục Dao, hai tròng mắt hơi lưu chuyển, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe thấy ai nói về cô ấy.
Hai tròng mắt Trương Thục Dao lóe ra, cũng liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái, biết cô là phu nhân tương lai của tổng giám đốc, cũng không dám nhiều lời.
“Đưa... Lễ vật qua đây cho ta?” Thủ tướng nghe lời này cảm thấy có chút buồn cười.
Tô Linh cố ý buông bát xuống, tiếp nhận bát canh mà dì Tình đưa tới, đưa lên uống một hớp, mới cười nói: “Nhà của chúng tôi không nhận hối lộ, tổng giám đốc Trang đây là muốn thủ tướng đồng ý cho anh ta mở con đường kia à?”
Đường Khả Hinh nghe nói lời này, liền một lần nữa nhìn về phía Trương Thục Dao.
Trương Thục Dao tức khắc cười nói: “Tô tiểu thư, đây là lời cô nói! ? Chỉ là tổng giám đốc Trang của chúng tôi biết gần đây sức khỏe của thủ tướng không tốt, nên thời gian ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn. Tục ngữ có nói, mặc dù hoa mẫu đơn vô cùng xinh đẹp, cũng không đuổi kịp một con chim đang sợ hãi bay đi. Thủ tướng mặc dù là người sang trọng nhưng lại vô cùng thoải mái, nhưng dù sao cũng đã thấy nhiều, có thể sẽ khát vọng một chút sự mới mẻ nhỏ bé, để dưỡng sinh vui vẻ.”
Thủ tướng nghe lời này, chậm rãi cười nói: “Nói đến dưỡng sinh vui vẻ. Trong nhà chúng ta không phải có tiểu Hinh Hinh sao?”
Tô Thụy Kỳ biến sắc, không nói gì nhìn về phía cha mình.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Đường Khả Hinh nghe lời này không khỏi xấu hổ cười.
Trương Thục Dao lập tức hơi bộc lộ dáng vẻ giận dữ kín đáo, mỉm cười nói: “Không phải như vậy! Cho dù là tiểu “Hinh Hinh”, hay là tiểu Hinh Hinh, đều cô đơn lạnh lẽo! ! Dù sao mỗi khi thức dậy, mỗi người đều có tâm tư! Nếu muốn chân chính hiểu được nội tâm của đối phương, kỳ thực là không hề dễ dàng ! ! Nếu không thấu hiểu được thì lại nói làm thế nào để giảm bớt cô đơn?”
Mi tâm Tô Thụy Kỳ căng thẳng.
“Vậy cô có biện pháp nào có thể biết ý nghĩ của tiểu Hinh Hinh, hay là “Tiểu Hinh Hinh”! ?”Quả nhiên thủ tướng không khỏi vui mừng ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thục Dao, mỉm cười hỏi.
Trương Thục Dao dừng lại một lúc, trên mặt mới hơi bộc lộ ý vị thâm trường tươi cười, mềm giọng nói: “Nghe nói ở phủ thủ tướng, có một con vẹt gọi là tiểu “Hinh Hinh”, rất thông minh và khôn ngoan, thậm chí còn hiểu lòng người! ! Hơn nữa nói tiếng người khéo léo, là một động vật nhỏ đáng yêu! Mọi người đều biết, tổng giám đốc Trang cũng vô cùng thích những động vật nhỏ hoạt bát! ! Biết tiểu Hinh Hinh đáng yêu như thế, liền cũng tham lam hứng thú muốn noi theo thủ tướng, chính mình cũng mua không ít vẹt kim cương, không ngừng dạy chúng nó nói chuyện! ! Thế nhưng những con chim vẹt này, dù dạy thế nào cũng chỉ học nói có hai từ! Điều này làm tổng giám đốc của chúng tôi rất sốt ruột! Lúc đó anh liền chơi một trò chơi khi xuống nước, nghĩ tới nghĩ lui, lại muốn đến nơi này học tập chút biện pháp! ! Tổng giám đốc Trang nói, tiểu Hinh Hinh trong nhà thủ tướng là một bảo bối rất ngốc rất buồn chán, không bằng tìm bạn cho nó! Thứ nhất là bày tỏ tâm ý, còn có thể giải quyết sự cô đơn! ! Thứ hai, chim vẹt kim cương của tổng giám đốc chúng tôi cũng có thể khiêm tốn mà học tập tiểu “Hinh Hinh”, để chúng nó cho tiểu “Hinh Hinh” thông minh, khôn ngoan lãnh đạo, nhìn xem có thể cải thiện hay không!”
Tô Thụy Kỳ nhíu lông mày, trên mặt bộc lộ biểu tình cổ quái.
Hai mắt Đường Khả Hinh lưu chuyển, không biết Trang Hạo Nhiên muốn làm gì, lại theo thói quen tiếp tục cầm đũa xúc cơm bỏ vào trong miệng nhai.
Tô Linh liếc mắt nhìn em trai một cái, không kìm được lòng ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Thục Dao cười nói: “Tổng giám đốc Trang hôm nay bận rộn như thế còn có thời gian nghĩ đến chuyện chim vẹt? !”
Trương Thục Dao lập tức bộc lộ biểu tình ngọt ngào khiêm tốn, mỉm cười nói: “Tô tiểu thư, cô có điều không biết, tổng giám đốc của chúng tôi mặc dù bình thường cũng bận rộn công việc, thế nhưng cho dù có bận như thế nào thì trong lòng vẫn luôn suy nghĩ, trong sinh mạng anh vẫn luôn nhớ tới chuyện quan trọng nhất”
Thủ tướng nghe lời này lại thêm vài phần hứng thú, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thục Dao mỉm cười nói: “Hạo Nhiên nuôi thêm mấy con vẹt? Trong nhà nhiều hơn mấy mấy vật nhỏ, cũng thật náo nhiệt! !”
Trương Thục Dao nghe lời này, tức khắc tươi cười xán lạn nói: “Không nhiều! ! Vừa vặn hai mươi bảy con! !”
“Hai mươi bảy con! !” Tô Linh có chút kinh ngạc nhìn về phía Trương Thục Dao, bất đắc dĩ cười nói: “Tổng giám đốc Trang đây là có nhiều phiền muộn, cần đến hai mươi bảy con vẹt bồi anh ta nói chuyện? Hát một ca khúc cũng có thể !”
Đường Khả Hinh cũng mở to mắt, tay cầm đôi đũa chọc vào trong bát, lại xúc một miếng cơm nóng bỏ vào miệng, vừa nhai vừa hiếu kỳ nhìn Trương Thục Dao! !
Tô Thụy Kỳ nghe đến đây cũng có chút không chịu nổi, ngẩng đầu nhìn Trương Thục Dao nói: “Tôi nói! Thế này không ổn đâu? Cái tiểu súc sinh kia của nhà tôi, vốn là bướng bỉnh thích gây sự, sáng nay vừa mới làm vỡ một bể cá vàng của tôi đấy! ! Cô lại cho thêm hai mươi bảy người bạn, đây không phải là tìm tôi gây phiền phức sao?”
Phốc! !
Tịnh Kỳ cùng mấy người giúp việc trong phủ thủ tướng đều không nhịn được mà bật cười.
Trương Thục Dao nghe lời này, vội vàng cười giải thích: “Tô thiếu gia, cậu hiểu lầm rồi! ! Ý của tổng giám đốc Trang là, anh mua tổng cộng hơn hai mươi con vẹt, sau đó dạy dỗ chúng nó một chút kiến thức về cuộc sống, sau đó mới đưa chúng tới phủ thủ tướng, để tiểu Hinh Hinh của thủ tướng lựa chọn một chút, xem con nào hiểu được tâm ý nhất, tỏa sáng nhất, oai phong nhất, liền để nó lưu lại cùng tiểu Hinh Hinh! ! Cậu cảm thấy như vậy có thể chứ?”
Tô Thụy Kỳ nhất thời không nói nên lời, chính là biểu tình có chút cổ quái.
Thủ tướng nhìn thấy con trai như vậy cũng có chút hứng thú, ôn nhi như vậy, chậm rãi nói: “Thế này cũng không tệ! ! Trước hết để cho vật nhỏ nhà chúng ta qua đây!”
“Vâng!” Dì Tình nghe lời này, tức khắc đi tới sau hoa viên, khôn bao lâu sau liền mang theo vật nhỏ kia đi vào phòng khách. Nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Tô Thụy Kỳ, nó lập tức vung cánh lên bay qua đậu lên vai Khả Hinh, lập tức nói câu mà hôm nay nó nghe được ở sau hoa viên: “Khả Hinh, anh yêu em !”Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com
Phốc! !
Tô Thụy Kỳ vừa mới uống một ngụm canh nóng, nghe thấy nó nói như thế, anh lại xấu hổ đến mặt đỏ tía tai muốn xử trảm con vẹt kia, con vẹt kia dường như cảm nhận được liền vung cánh hướng tới trên vai thủ tướng mà bay tới.
“Đem nó bắt lại cho tôi, trói lại! Cắt lưỡi, tôi cho nó làm phẫu thuật!” Tô Thụy Kỳ tức giận đến lồng ngực phập phồng !
Thủ tướng mỉm cười tùy ý để vật nhỏ kia nói lung tung, trước hết để cho dì Tình đem nó đặt vào bên trong lồng, mới dặn dò Trương Thục Dao nói: “Đem vẹt của cô vào đây cho tôi xem! Để xem vật nhỏ của tôi thích con nào!”
Đường Khả Hinh nghe lời này cũng cảm thấy có chút thần kỳ bê bát ăn cơm, vừa ăn hết sạch cơm bèn hứng thú ngẩng đầu nhìn về phía Trương Thục Dao! !
“Vâng! !” Trương Thục Dao lên tiếng trả lời, nhưng vẫn là hiểu lễ nghĩa xin chỉ thị: “Thủ tướng, ngài có cần đi chỗ khác không? Dù sao chim muông bay múa, sợ sẽ quấy rầy ngài dùng cơm”
“Không cần!” Thủ tướng mỉm cười đáp, lại vô cùng yêu thích nhìn về phía con vẹt nhỏ bên cạnh cửa sổ.
“Được!” Trương Thục Dao nói xong liền lập tức xoay người, hơi ngẩng mặt nhịn cười dặn dò: “Đem vẹt của chúng ta vào đây!”
Không nói hai lời, ngoài phòng liền có đông thái, không bao lâu sau, con vẹt nhỏ bên cạnh cửa sổ quả nhiên nghe thấy tiếng đồng loại của mình, vô cùng phấn khởi ngẩng đầu lên nhìn ra phía bên ngoài phòng.
Toàn bộ mọi người cũng nhìn ra, trừ Đường Khả Hinh đang chuyên tâm giải quyết phần cơm cuối cùng trong bát.
Trong nháy mắt! ! Một trận âm thanh phành phạch vang lên, tức khắc toàn bộ phủ thủ tướng xa hoa này, bay vào hơn hai mươi chú vẹt lông vàng óng ánh, trên đầu còn đội mũ trông vô cùng oai phong lẫm liệt, vung đôi cánh lên rất có trình tự bay vào, bay một vòng quanh phòng ăn xa hoa, con chim dẫn đầu cả đoàn đột nhiên cảm xúc dâng cao, kích động xé giọng kêu to : “Hạo Hạo —————— “
“Phốc —————— “
Đường Khả Hinh nghe hai từ này, cô lập tức kích động, phần cơm vừa bỏ vào miệng không nhìn được hoàn toàn phun ra.
Mọi người liền kinh hãi! !
Gương mặt thủ tướng run rẩy một chút, vẻ mặt ngẩn ra, cả khuôn mặt tất cả đều là cơm, còn có hai hạt vừa rơi xuống...
Đường Khả Hinh lập tức khắc há hốc mồm kinh ngạc, mở to mắt, sợ đến hồn bay phách lạc nhìn thủ tướng, dáng vẻ dường như muốn khóc.