Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1057: Chương 1057: Năm bát cơm




Chương 1056: Năm bát cơm

Editor: Thùy Trang Nguyễn

Mọi người ai cũng thật không ngờ, một màn kinh điển năm mươi năm hôm nay lại có thể tái hiện trên mặt biển mệnh mông này. Vẫn có tin tức truyền ra là một núi không thể chứa hai hổ, tổng giám đốc Tưởng cùng tổng giám đốc Trang luôn âm mưu lật đổ đối phương! Nhưng hôm nay vừa thấy, tổng giám đốc Tưởng không chỉ thâm tình vui vẻ tiễn tổng giám đốc Trang lúc xuống nước, hơn nữa lúc tổng giám đốc Trang đang vui chơi thỏa thích gặp chuyện không may dưới biển sâu, anh không hề nghĩ ngợi cởi âu phục, dày da, mở vài nút áo sơ mi rồi nhảy xuống biển. Hai người bọn họ tình cảm hữu nghị, có lòng trung thành và sự công bình, một mặt hiểu nhau một mặt hỗ trợ nhau

Lập tức! ! Ở thời điểm internet phổ biến rộng rãi, rất nhanh màn kinh điển này trong nháy mắt truyền đi khắp thế giới. Thị trường chứng khoán cũng tăng lên một cách nhanh chóng.

Người trên toàn thế giới vui mừng, Trang Hạo Nhiên như cũ đứng trên mũi tàu, hướng về phía mọi người hôn gió, lộ ra nụ cười mê người. Tưởng Thiên Lỗi lại mệt mỏi, các khớp xương, cái cổ giống như rời rạc, cả người ướt sũng, lạnh lẽo mà run lên, khuôn mặt tái nhợt đứng trên boong thuyền thở dốc, tức giận đến nỗi nắm chặt nắm tay, ánh mắt sắc bén, cả người ướt sũng mà ngẩng đầu giận giữ nhìn Trang Hạo Nhiên!

Trang Hạo Nhiên cũng nhịn cười, đứng trên đỉnh sàn tàu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, lớn tiếng kích động gọi: “Tổng giám đốc Tưởng! ! Mau lên đây! ! Chúng ta cùng nhau đốt pháo ăn mừng! ! Lần này là cuộc hành trình của hai chúng ta !”

Tưởng Thiên Lỗi thực sự muốn đấm lên mặt người kia, lại cố gắng nắm chặt tay, cố nhịn sự tức giận muốn bùng phát nơi lồng ngực, không để ý đến phóng viên đang chạy tới mà lạnh lùng cất bước đi về phía trước.

“Ai! ! Tổng giám đốc Tưởng, anh vào trong đó làm gì? Mau lên đây!” Trang Hạo Nhiên nhịn cười, nhìn dáng vẻ ướt sũng mà tức giận khi rời đi của Tưởng Thiên Lỗi, lúc đó anh ở sâu dưới biển cũng có thể nghe thấy Tưởng Thiên Lỗi gọi tên mình, rất vội vàng! ! Anh vốn là đang nhìn về phía bóng lưng người này tập trung suy nghĩ, cuối cùng lại cười rộ lên vô cùng đẹp trai, một mình tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên,. Nói không sai, anh có thể có ngày hôm nay đều là dựa vào thực lực của chính mình.

Trang Tĩnh Vũ lúc này cầm cây gậy bong chày, nghiến răng nghiến lợi lặng lẽ đi lên sàn tàu, muốn đánh chết cái tên súc sinh này! !

Trang Hạo Nhiên vui vẻ tiếp nhân phỏng vấn của phóng viên, thời gian này đối với anh mặc sức tưởng tượng, có cảm tưởng gì anh đều trược tiếp nở nụ cười rồi giải đáp những vấn đề của phóng viên. Nhưng ngay lập tức anh nhìn thấy cha mình đang nổi giận đùng đùng, tay cầm cây gậy bóng chày nghiến răng nghiến lợi đi về phía này, đầu anh tê buốt, liền một bên theo sàn tàu phía bên này đi xuống, một bên vẫn nở nụ cười vô cùng đẹp trai hướng về phía mọi người nói: “Đối với lần vui chơi này tôi cảm thấy vô cùng thỏa thích và hài lòng! Dù sao trong cuộc sống, việc thừa kế một doanh nghiệp là vô cùng quan trọng. ! Huống chi, tổng giám đốc Tưởng cùng với tôi đồng tâm hiệp lực, hoàn thành một màn như thế, cũng để khuyến khích hơn ba trăm vạn nhân viên của tập đoàn Hoàn Cầu! Mong rằng người nối nghiệp tương lai của Hoàn Cầu đều có thể kế thừa tinh thần của hai người sáng lập, tiếp nối người trước, mở lối cho người sau!”

Anh nói hết lời, mắt thấy Trang Tĩnh Vũ đã cầm gậy bóng chày sắp đến nơi, Tưởng Vĩ Quốc cũng một vẻ mặt tức giận, đón gió biển lạnh lẽo nhanh chóng đi về phía bên này. Anh nhanh chóng nhảy xuống khỏi sàn tàu, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đã rời thuyền từ đầu bên kia, đang chuẩn bị ngồi lên chiếc xe Rolls-Royce, anh lập tức đi về phía đó, vừa đi vừa gọi: “Tổng giám đốc Tưởng,chờ tôi một chút!”

“Phanh ——————” Tiếng đóng cửa xe vang lên thật lớn! !

Tưởng Thiên Lỗi tức giận ngồi vào ghê sau chiếc xe của mình, tự mình đóng cửa lại, cả người ướt sủng lạnh lẽo, lại lửa giận ngút trời, đằng đằng sát khí như muốn thiêu cháy tất cả, nặng nề thở hổn hển, nhớ tới vừa rồi mình ở trong nước biển rét lạnh của mùa đông, nghĩ người kia có thể sẽ chết, lại không nghĩ đến, người này cư nhiên chạy lên du thuyền đốt pháo ăn mừng! Hai mắt của anh chợt lóe, tức khắc nhớ tới lúc Trang Hạo Nhiên vừa xuống nước, hung hăng nói một câu: Chờ xem! ! !

Trái tim như bị người ta đập một phát.

Tưởng Thiên Lỗi nghiến răng nghiến lợi nghĩ, hóa ra lúc Trang Hạo Nhiên rơi xuống nước, cũng đã nghĩ tới phải đem chính mình dụ dỗ, cái tên đáng chết này! ! Anh lại giận giữ nắm chặt tay đập vào cửa xe, khiến cho Đông Anh vừa muốn ngồi vào trong xe, trơ mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi cả người run rẩy, dáng vẻ tức giận muốn bùng nổ. Nhất thời cô không dám ngồi vào trong, chỉ là có chút run như cầy sấy, nhưng lại nhịn không được cười nhìn anh...

Mọi người đều đang nói, lúc tổng giám đốc Tưởng nhảy xuống biển, nào là oai phòng bao nhiêu, đẹp trai bao nhiêu rồi là có bao nhiêu thâm tình.

“Vào đi!” Tưởng Thiên Lỗi biết Đông Anh ở bên ngoài, anh buồn bực nói xong đột nhiên cảm thấy đầu óc nặng nề, bỗng nhiên hắt xì một tiếng, anh lại kinh ngạc không thể tưởng tượng được, mấy chục năm cũng không hề bị cảm! ! Đông Anh cũng khiếp sợ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nghĩ tổng giám đốc Tưởng vĩ đại đã bị cảm! !

Tưởng Thiên Lỗi vừa mới kinh ngạc xong, đột nhiên cảm giác nước mũi chảy ra, anh lại rút khăn giấy, liên tục cúi đầu hắt xì. Trong lúc nhất thời cũng cảm giác được bên tai của mình nóng rực, đầu óc choáng váng, không tự chủ nhớ tới mười lăm năm trước lúc sóng biển lạnh lẽo đánh thẳng vào cơ thể mình, sự lạnh lẽo cũng như lưỡi dao cắt lên da thịt mình, đó là loại lạnh lẽo đáng sợ nhất trên thế giới này.

Nghĩ tới đây! !Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Cả người Tưởng Thiên Lỗi lạnh run, anh lập tức phẫn nộ dặn dò tài xế nói: “Lái xe! !”

Đông Anh cũng lập tức bảo tài xế: “Lái xe! ! Lập tức đến bệnh viện!”

“Không cần! ! Việc nhỏ!” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, nặng nề thở gấp nơi lồng ngực, nói: “Về khách sạn! !”

Tài xế nhìn anh một cái, chỉ thật trầm đạp ga, chiếc xe Rolls-Royce thong thả chạy đi.

Lúc này Trang Hạo Nhiên mới nhanh chóng khoác áo choàng tắm đi tới, nhìn chiếc xe Rolls-Royce của Tưởng Thiên Lỗi sắp sửa chạy ra khỏi câu lạc bộ, anh lập tức đi qua, kêu to: “Tổng giám đốc Tưởng! ! Tổng giám đốc Tưởng! ! Mau xuống đây, chúng ta nói chuyện một chút! Vừa rồi anh thật sự rất đẹp trai, lúc nhảy xuống thật sự vô cùng oai phong lẫm liệt! ! Đợi cổ phiếu tăng tôi mời anh ăn cơm!”

Tưởng Thiên Lỗi ngồi trong xe nghe đượclời này, lại tức giận quay mặt sang nhìn Trang Hạo Nhiên đứng bên ngoài, dáng vẻ nhịn cười mà đắc ý, anh lại nắm chặt tay, cắn răng thầm kêu: “Trang Hạo Nhiên! ! Cậu chờ đấy cho tôi ! !”

Trang Hạo Nhiên lẫm liệt đứng đón gió biển nhìn về hướng chiếc xe của Tưởng Thiên Lỗi chạy đi, dần dần biến mất dưới hoàng hôn, trái tim anh run nhẹ, không hiểu sao có một loại ấm áp làm anh không kìm được cười rộ lên.

“Ô kìa! Tổ tông của tôi! ! Vừa rồi cậu thật là hù dọa chết chúng tôi ! !” Tô Lạc Hoành nhanh chóng đón gió biển lạnh lẽo, cùng Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt mấy người ôm vẹt cố gắng chạy tới, thở hổn hển nhìn dáng vẻ Trang Hạo Nhiên, mỗi người bọn họ đều thở hổn hển, hồn phách giờ mới thu hồi lại nói: “Cậu thật là dọa giết chúng tôi! Tôi còn thực sự nghĩ cậu đã xảy ra chuyện gì! ! Nghĩ rằng đó chỉ là một nửa hải lý, nhớ đến những gì lúc cậu đi Anh quốc, làm chúng tôi sợ đến nỗi hồn bay phách lạc ! !”Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Trang Hạo Nhiên vừa nghe lời này liền bày ra vẻ mặt coi thường xoay người, nhìn mấy tên súc sinh này, tức giận nói: “Muốn lão tử chết lắm hả, hồn phách mấy người thế nào sao không bay ra luôn đi? Đồ vô lại! ! Tôi dễ dàng gặp chuyện không may như vậy sao? Tôi là Trang Hạo Nhiên! Tôi là thiên hạ vô địch?”

Anh vừa nói xong, lập tức nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc vô cùng tức giận đi về phía bên này, anh lại nhanh chóng đi đến bên kia núp sau mấy người này, thế nhưng Lâm Sở Nhai một phen túm lấy áo choàng tắm của anh, vội vàng nói: “Cậu đừng đi nhanh như vậy chứ! ! Cậu làm ra sự kiện lớn như vậy, nghĩ muốn trốn đi là xong à? Cậu không biết vừa rồi cậu biến mất trong nước biển, Khả Hinh ở phủ thủ tướng nổi điên, muốn chạy tới chết cùng với cậu! ! Hiện tại nếu như cô ấy biết cậu giở trò trêu trọc mọi người, không hận chết cậu! !”

Trang Hạo Nhiên lúng túng quay đầu nhìn về phía Lâm Sở Nhai kỳ quái hỏi: “Làm sao Khả Hinh biết chuyện này!”

“Nhờ vào! !” Tô Lạc Hoành sờ sờ đầu con vẹt, nói to: “Mọi người trên thế giới ai chả biết? Tất cả các kênh đều truyền hình trực tiếp từ hiện trường!”

“A?” Trang Hạo Nhiên một trận thất thần kêu lên! !

“Mau nghĩ biện pháp! ! Dự đoán cô ấy ở bên kia đã nổi điên! !” Lâm Sở Nhai lại rống lên! !

***

Phủ thủ tướng! !

Vô số người hầu đi ra đi vào, tay bê các loại thức ăn tinh xảo, không hề lên tiếng tôn kính đi vào phòng ăn, lại do Tịnh Kỳ cùng Tuyết Di trầm mặc đem thức ăn đặt xuống, thỉnh thoảng các cô không kìm được hiếu kỳ liếc nhìn Đường Khả Hinh. Tô Linh tay bê bát ăn cơm, nhẹ nhàng gắp một miếng cá, ý tứ nhìn về phía Đường Khả Hinh, muốn cười nhưng không dám cười...

Tô Thụy Kỳ cũng ngồi một bên bê bát ăn cơm, gắp một miếng vịt nghĩ muốn đưa vào bát cho Đường Khả Hinh, suy nghĩ một hồi lại bỏ vào trong miệng của mình, có chút bất đắc dĩ nhai, cảm thấy cũng không có vị giác nuốt xuống thay cô.

Thủ tướng bê bát ăn cơm, hai mắt hơi lưu chuyển, cũng bộc lộ một chút thâm ý tươi cười, lặng lẽ nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh ngồi bên trái thủ tướng, một tay bê một bát cơm trắng, một tay cầm đũa, từ trước đến nay vẫn như những chú chim, cũng không quan tâm người khác nghĩ thế nào, mình rốt cuộc đang ở trong một gia đình hiển hách thế nào. Cô cũng chỉ một bên ăn cơm, một bên oán hận nghĩ đến vừa rồi lúc Trang Hạo Nhiên thiếu chút nữa chết dưới biển, chính mình đau lòng nháo động khóc lóc thê thảm, còn muốn chết cùng anh. Thế nhưng cuối cùng anh lại giống như không có việc gì đứng trên du thuyền hôn gió mọi người! ! ! Tên đáng chết! ! Vừa rồi chính mình thiếu chút nữa sợ đến nỗi tim phổi cũng muốn nứt ra rồi! !

Cô nghĩ tới đây, lại nổi điên hành hạ bát cơm, cúi đầu vùi cơm vào miệng, không cần nhai liền nuốt thẳng xuống, thậm chí thần trí mơ hồ gắp miếng dưa chuột nhỏ trước mặt thủ tướng mạnh mẽ bỏ vào trong miệng, một bên nhai một bên cúi xuống, giống như phát điên mà xúc cơm.

Lúc này Tô Linh không nhìn nổi nữa, có chút kinh ngạc nhắc nhở cô nói: “Khả Hinh... Đây đã là bát cơm thứ tư , cô muốn ăn năm bát cơm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.