Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1051: Chương 1051: Hồ điệp đỏ




Chương 1050: Hồ điệp đỏ

Editor: Thùy Trang Nguyễn

Phòng VIP!

“Cái gì?” Bác Dịch khiếp sợ đứng trước mặt Trang Ngải Lâm, nhìn cô nhàn nhã đưa tay cầm chén trà hồng sâm lên uống, anh lại không thể tưởng tượng được nói: “Em đang nói đùa à? Sao anh có thể đi sàn diễn? Cả ngày anh nhốt mình trong vườn nho, khiến cho cả người đầy bùn tanh, thậm chí còn có chút dân dã, sao có thể đứng ở nơi thời thượng như vậy?”

Trang Ngải Lâm lúc này tay bê chén trà sâm, lập tức có chút kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn anh nói: “Hóa ra anh có nhiều khuyết điểm như vậy?”

“... ...” Bác Dịch một trận bất đắc dĩ nhìn về phía cô.

Trang Ngải Lâm nhìn về phía dáng vẻ không đòng tình của anh, liền hơi thu lại sắc mặc, để chén trà lên trên bàn mới đứng lên đi tới trước mặt anh, nhìn thật sâu vào gương mặt anh nói: “Cái gọi là đi trên sàn diễn, xác thực không phải người bình thường có thể đi vào! Nhưng anh không giống vậy! Anh trời sinh lãnh đạm, thậm chí còn lộ ra khí tức không hề liên quan đến em! Người mẫu chính là phải như vậy! !”

Bác Dịch không lên tiếng, nhìn thật sâu về phía cô.

Trang Ngải Lâm ôm vai đi xung quanh Bác Dịch, nhìn về phía bên trong bộ âu phục màu đen của anh, lộ ra những bắp thịt rắn chắc, giống như chưa bao giờ quen biết, một lần nữa nhìn anh thật kĩ, vươn ngón tay thon dài hướng vào trong âu phục của anh, cách một lớp áo sơ mi đen, chuyên nghiệp phủ lên lồng ngực, đo lường hình thể của anh, rốt cuộc cùng với người mẫu nam vừa ngất xỉu kia không kém bao nhiêu. Cô bèn men theo lồng ngực di chuyển đến bên hông, cảm nhân được những khối thịt rắn chắc, hơi hài lòng, sâu xa nói: “Người mẫu đi trên sàn diễn, để tránh việc bộc lộ biểu tình của mình, giọng khách át giọng chủ, cướp đi phong thái của phục sức, đều phải diễn vẻ mặt lãnh đạm! Thậm chí không thể đối với phục sức mình mặc trên người, sản sinh tính ỷ lại, trên người mình mặc phục sức, sinh ra sự ỷ lại, hay là mê luyến! ! Tất nhiên rõ ràng, không cảm thấy chút tình cảm nào, bản than nó cũng chỉ là một cái áo! Mà anh, vừa vặn chính là người như vậy! ! Tình cảm lãnh đạm, cá tính thân thể cường tráng, thậm chí còn lộ ra một điểm ích kỷ cùng tàn nhẫn!”

(*) phục sức: trang phục và trang sứcMuốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Bác Dịch lập tức lóe ra ánh mắt nóng rực nhìn về phía Trang Ngải Lâm, a một tiếng cười lạnh nói: “Tình cảm của anh lãnh đạm, ích kỷ cùng tàn nhẫn? Cám ơn em lại cho anh biết thêm một khuyết điểm!”

Trang Ngải Lâm nhàn nhạt cười, ngẩng đầu lên nhìn về phía Bác Dịch, cũng không khách khí nói: “Đây là khuyết điểm của anh, cũng là ưu điểm của anh! Ít nhất vào giờ khắc này, em cần những thứ này của anh!”

“Anh không muốn!” Bác Dịch trực tiếp cự tuyệt Trang Ngải Lâm, lãnh lùng nói: “Mặc kệ em cảm thấy cá tính của anh có thích hợp hay không! Nhưng anh chính là không có thói quen đi trên đó! ! Thậm chí còn rất sợ hãi chỗ đó! Vừa rồi lúc anh đi vào hội trường tặng hoa cho em, cả người đều không thoải mái, bây giờ em lại muốn anh đi trên sàn diễn? Em không sợ đến lúc đó anh luống cuống tay chân mà làm hỏng show thời trang của em sao? Anh không gánh nổi tội làm hỏng đi sự nghiệp của! Em tìm người khác đi ! Xin lỗi,anh không giúp được em! !”

Anh nói xong, liền lập tức xin lỗi xoay người muốn đi ra khỏi phòng làm việc! !

“Em cho rằng bó hoa kia là anh tặng em !” Trang Ngải Lâm trực tiếp nhìn về phía bóng lưng của anh, thẳng thắn nói.

Trái tim Bác Dịch đập thình thịch dừng lại một chút, nhìn đoàn người náo nhiệt phía bên ngoài phòng làm việc, chậm chạp xoay người nhìn về phía Trang Ngải Lâm...

Trang Ngải Lâm cũng nhàn nhạt nhìn về phía anh, dường như không sao cả, nhưng vẫn nói thẳng: “Em cho rằng bó hoa này là anh tặng em ! Em vừa rồi vẫn có chút vui mừng! Cho nên anh nói đúng, tính tình anh không giỏi nói chuyện, vĩnh viễn cũng không thể làm được chuyện đó! Thế nhưng anh chỉ cần làm một lần, em liền nhớ kỹ một đời! Nhưng anh lại làm cho em nhớ kỹ một chuyện suốt đời!”

Bác Dịch nhìn thật sâu về phía cô.

Trang Ngải Lâm nặng nề nhắm mắt lại, rồi mới nhẹ nhàng nhìn anh, nói: “Chính là việc chúng ta chia tay!”

Trái tim Bác Dịch phảng phất như bị búa nện vào, anh nhìn cô.

“Anh... Anh lại lựa chọn chia tay với em!” Trang Ngải Lâm nói đến chuyện này, vẫn như cũ vô cùng để tâm, thậm chí vẻ mặt căng thẳng nhìn qua một nơi khác, mới sâu sắc nói: “Tình cảm là chuyện của hai người, nhưng anh lại một mình làm chủ! Cho đến bây giờ anh cũng không hề hỏi em, có nguyện ý cùng anh sống ở vườn nho cả đời hay chưa ? Anh cũng không hề hỏi em, đối với sự nghiệp của an hem có suy nghĩ như thế nào! Anh không hề! Bởi vì anh không hề nghiêm túc, quá khứ với em đối với anh cũng chỉ là có chút thiện cảm! ! Lựa chọn một con đường cũng không quan trọng! ! Quan trọng là anh chưa từng vươn tay mời đối phương!”

Hai tròng mắt Bác Dịch chợt lóe, có mấy phần kích động nhìn thật sâu về phía cô! !

“Đương nhiên! !” Trang Ngải Lâm nói xong lời này cảm thấy có chút cảm tính, lại lúng túng thu hồi vẻ mặt, nói tiếp: “Dù cho anh có hỏi em, em cũng sẽ không đáp ứng anh cùng anh đi tới cái nơi thối tha cứt trâu kia!”

Bác Dịch lập tức ngẩn ra, nghe thấy người khác nói vườn nho của mình như vậy, anh lập tức tức giận nói: “Chỗ đó không phải là nơi thối tha cứt trâu! Chỗ đó có xuân hè thu đông còn có hương hoa, thậm chí còn có một vườn hoa oải hương ! Còn có biệt thự của anh! Đại sảnh trong vườn! ! Đó là một địa phương kết hợp!”

Có người nhảy vào trong hố rồi ^^! !

Trang Ngải Lâm nghe lời này, liền bày ra sự ôn nhu hiếm có, nhưng vẫn như cũ vô cùng cá tính đi tới trước mặt Bác Dịch, cúi xuống, vươn hai tay chậm rãi cởi nút áo âu phục của anh, từng nút từng nút cởi ra, mới nói: “Phải không? Em có thời gian sẽ đi xem...”Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Bác Dịch nhìn cô.

Trang Ngải Lâm không nói nữa, chỉ là hoàn chỉnh cởi bỏ hết nút áo của anh, thong thả đem áo anh cởi ra, tùy ý vứt xuống mặt đất, nhìn khuon mặt kiên nghị của người đàn ông này, cô bèn chậm rãi vươn tay, vì anh cởi bỏ cái nơ, mới nói: “Giúp em ! Coi anh như thiếu em ! Bây giờ trả em! Sau này chúng ta không ai nợ ai!”

Bác Dịch bất đắc dĩ nhìn cô.

Trang Ngải Lâm cũng ngửa mặt nhìn về phía anh, ánh mắt trực tiếp không để cho người khác cự tuyệt !

Bác Dịch bất đắc dĩ thở dài, quay mặt sang lắc đầu...

***

Chủ đề thứ hai đã bắt đầu, toàn bộ hội trường đều tối đen, chỉ còn lại ba tòa núi tuyết lóe ra ánh sáng nhỏ màu bạc từ chiếc đèn thủy tinh, chậm rãi từ trên đỉnh chóp chiếu xuống, kèm theo một màu trắng nhẹ nhàng. Cùng với âm nhạc lãng mạn chợt vang lên, tất cả khách quý theo đó mà ngẩng đầu lên, tại show diễn đầu tiên vô cùng hoàn mỹ mà nhao nhao tán thưởng, một lần nữa trông chờ show diễn thứ hai.

Trên đỉnh núi tuyết đỉnh chợt sáng lên ánh sáng màu xanh, những bông tuyết tiếp tục bay tán loạn, giống như lông tơ nhẹ bay phủ lên toàn bộ thế giới một mảng trắng xóa. Lập tức trong thế giới mịt mờ đó chợt có một người mẫu nam quốc tịch Australia đi ra, mặc trang phục màu đen, những bạch kim đen đính trên quần áo lộ ra ánh sáng lấp lánh tạo nên sự sắc nét cho trang phục, phù hợp với những viền sọc của bộ quần áo, vô cùng hoàn mỹ với vóc người của người mẫu nam kia, nhất là làm cả người anh lộ ra khí chất vương giả mạnh mẽ, giống như anh là một màu đen của thế giới này, lại là chúa tể của toàn bộ thế giới trắng! !

Vẻ mặt của anh lãnh lùng, từng bước một đi về phía trước, vòng qua núi tuyết bước đi trên sàn diễn chữ T, đứng thẳng trước mặt các vị khách một lúc rồi mới tiếp tục xoay người bước trở lại.

Một người đàn ông khác, mặc trang phục màu đỏ sậm, bên trong mặc áo sơ mi đen, trên vai là một quạ màu đen, vô cùng tà mị đứng trước núi tuyết, giống như biểu thị toàn thế giới không chỉ có sự đen tối, mà còn có huyết tinh. Đàn ông, hễ là là đàn ông thì luôn có thú tính mà xúc động khát máu , đây là một loại mị lực mê người mà trí mạng, chỉ thấy người đàn ông này giữa tiếng vỗ tay mà thong thả đi ra sàn diễn chữ T.

Trước sân khấu, bầu không khí càng lúc càng nhiệt liệt, khách quý cũng cảm thấy vô cùng hứng thú.

Hậu trường, cũng là một trận khẩn trương cùng bận rộn, phòng thay đồ lớn chia ra làm nhiều gian phòng nhỏ, mỗi gian đều có những người mẫu khác nhau đi vào đi ra. Tại phòng thay đồ VIP, Trang Ngải Lâm đã mặc xong một chiếc váy dài cúp ngực màu đen, bởi vì biết rõ tính tình của Bác Dịch, nên vẫn có chút không yên tâm nhìn cánh cửa kia, hỏi: “Anh xong chưa vậy! ! ?”

Bác Dịch để trần nửa người trên đứng bên trong phòng thay đồ, đối mặt với trang phục màu đen treo trên mắc áo, chính mình tự khoác vào chiếc áo sơ mi màu đen, thế nhưng loay hoay mãi chỗ mấy nếp nhăn chỗ cổ áo cao cổ kiểu Âu, anh bắt đầu buồn bực nói: 'Không biết! ! Không biết nên làm thế nào? !”

Anh nói xong, liền cầm lên màu đen sơ mi, mặt vo thành một nắm mặc vào.

Trang Ngải Lâm đứng bên ngoài, nghe thanh âm buồn bực từ bên trong bên trong, cô vốn nóng tính, không nói hai lời liền xoay người, trong nháy mắt đẩy cửa ra rồi phịch một tiếng đóng cửa lại! !

Bác Dịch đứng bên trong không gian nhỏ hẹp, kinh ngạc nhìn về phía Trang Ngải Lâm, cư nhiên cứ như vậy xông tới, anh không cầm chặt áo sơ mi màu đen, khẩn trương nói: “Em vào đây làm cái gì?”

“Đợi anh chuẩn bị xong không biết đến lúc nào?” Trang Ngải Lâm tức giận liếc mắt nhìn anh một cái, ở trong phòng thay đồ nhỏ bé này, khoảng cách gần tiếp xúc với anh, đầu tiên là liếc mắt nhìn mấy nếp nhăn mất trật tự nơi cổ áo, cô liền vươn tay nhanh chóng loay hoay sửa soạn, vừa sửa vừa nói: “Đem nút áo cài vào cho tốt!”

“... ...” Bác Dịch cúi đầu, khoảng cách gần nhìn Trang Ngải Lâm đứng trước mặt của mình, cô đã đổi một bộ váy dài cúp ngực màu đen, khuôn mặt trái xoan, đường cong tuyệt đẹp, đôi mắt quyến rũ, có dán lông mi giả hơi cong, đôi môi đỏ mọng kiều diễm thỉnh thoảng hé mở, lộ ra sự mê người. Đôi tay trắng nõn giúp mình sửa soạn cổ áo, rồi đến vai, bộ ngực khêu gợi như ẩn như hiện.

Anh cứ như vậy nhìn thật sâu vào khuôn mặt hoàn mỹ của cô, cảm giác được ngón tay cô không ngừng chuyển động trên cổ mình, cảm xúc dâng trào nói: “Em nói câu kia, có thật là như vậy không?”

“Câu kia?” Trang Ngải Lâm một bên sửa cổ áo cho anh, một bên hỏi .Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Bác Dịch dừng một chút, mới nhìn cô sâu xa nói: “Có thời gian sẽ đến xem vườn nho của anh!”

Trang Ngải Lâm mắt rơi rũ xuống, nhìn vào chiếc cổ gợi cảm của người đàn ông này, suy nghĩ một hồi, mới đáp: “Có thời gian có thể đi xem! Chỉ là em mà đến, anh muốn mời em uống rượu gì?”

Hai tròng mắt Bác Dịch chợt lóe, nóng bỏng nhìn về phía cô, nói: “Anh mời em uống rượu tốt nhất ở chỗ anh ! Hồ điệp đỏ! ! Đây cũng là loại rượu anh thích nhất, ta yêu nhất rượu, bởi vì nó rất mạnh, rất sâu và cực kỳ nồng! Có dũng khí khiến cho anh hít thở không thông. Trời sinh anh không thích sự nhu thuận nên phải mạnh mẽ. Thời gian uống nó luôn muốn nằm ngửa trên giường, tưởng tượng ra trong sinh mệnh mình có thể có một người phụ nữ như vậy hay không, đến xâm chiếm cả thân thể và linh hồn anh! Sau đó anh liền nhắm mắt lại, giữa men rượu, nuốt sâu vào cổ. ảo tưởng cùng cô ấy kết hợp! !”

Trang Ngải Lâm dừng động tác lại , ngẩng mặt lên nhìn về phía anh.

Bác Dịch cũng không nói gì nữa, chỉ là cảm giác hai tay của mình dừng trên nút áo sơ mi, rõ ràng muốn cài vào lại không kìm lòng buông lỏng ra.

Trang Ngải Lâm cúi đầu nhìn nút áo sơ mi được buông ra, để lộ cơ bụng săn chắc của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.