Chương 1074: Không có tư cách
Editor: Ngày Đẹp Tươi
Cao ốc khách sạn Á Châu!
Các nhân viên trong hiệp hội rượu đỏ đang trong trong ngoài ngoài, ra ra vào vào sắp xếp nơi ở cho các chuyên gia hầu rượu, sau đó cùng dùng cơm trưa tập thể!
Tầng mười hai, một phòng VIP nào đó, cánh cửa gỗ hoa hồng, được điêu khắc hoa văn thập phần cổ điển mà truyền thống, ở giữa treo một bảng thủy tinh trong suốt, mặt trên chữ mạ vàng có khắc ba chữ Đường Khả Hinh theo tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Pháp, phía dưới lại rõ ràng sáng lên lời thuyết minh chuyên gia hầu rượu quốc tế, hai quả nho cùng lá quấn quanh, có vẻ mộng ảo mà lại tôn quý, chiếc lá nhỏ xanh xanh, giống như ngón tay thon ngọc của thiếu nữ đang mở rộng...
Bên ngoài phòng!
Xung quanh toàn bộ là nhân viên hiệp hội rượu đỏ cùng với các chuyên gia hầu rượu đến từ khắp nơi trên toàn thế giới đang giao lưu nói chuyện bằng nhiều loại ngôn ngữ, có vài chuyên gia hầu rượu đã ở bên trong phòng, cầm dụng cụ đặc chế mở nắp chai, không ngừng xoay tròn trong tay, có vài tuyển thủ lợi dụng thời gian rảnh rỗi, mở laptop đã chuẩn bị sẵn trong phòng, nhập vào trang web của hiệp hội rượu đỏ, lại bổ sung một số vấn đề mà George phu nhân hôm nay giảng giải có liên quan đến phạm vi đề thi đợt thứ hai này...
Khắp nơi đều bận rộn!
Trong phòng.
Phòng khách rộng lớn kiểu Âu, khắp nơi bài trí đồ dùng xa hoa, cạnh cửa sổ sát đất còn có bàn học cung đình kiểu Âu cổ, laptop cùng một số tư liệu liên quan đến trận thi đấu lớn, toàn bộ đều được đặt ngay ngắn, yên tĩnh nằm tại đó, mà Đường Khả Hinh lại tựa vào ghế dựa màu tím bên cạnh cửa sổ sát đất, vai dựa vào cửa kính trong suốt kia, gương mặt tiều tụy, mệt mỏi không chịu nổi ôm hai đầu gối, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía bể bơi màu lam như bảo thạch bên ngoài cửa sổ, giống như một khối thể xác không có linh hồn, tái nhợt nhưng vẫn điềm đạm đáng yêu...
Thi Ngữ đau lòng đứng trong phòng khách, nhìn Đường Khả Hinh bên kia, bất đắc dĩ thở dài.
Tiên Nhi cùng Lạp Lạp thì đứng phía sau cô, cũng rất lo lắng cùng bất đắc dĩ nhìn về phía dáng vẻ tiều tụy và trầm mặc của Đường Khả Hinh, đau lòng nói: “Đường tiểu thư như vậy phải làm sao bây giờ a? Cô ấy từ lúc vào đây đến bây giờ cũng đã hai giờ rồi, một câu cũng không nói, thậm chí cho cô ấy ăn thứ gì cũng đều không có khí lực, có thể nào người chưa bắt đầu thi đấu, đã ngất xỉu rồi không?”
“Nói bậy!” Thi Ngữ tức khắc xoay người, tức giận mắng hai người bọn họ nói: “Các cô đừng tưởng rằng Đường tiểu thư cũng giống như các cô, hễ không làm được chuyện, lại muốn việc cớ thật nhiều! Cô ấy không phải là người như thế, cô ấy lại càng không làm như vậy! Chỉ là hôm nay thật sự quá bi thương , bạn tốt nhất của mình lại vì mình mà mất đi mạng sống, chuyện này đối với tất cả mọi người đều là một chuyện khó có thể vượt qua! Cô ấy có thể xoay người trở về đã là không dễ dàng, hãy cho cô ấy chút thời gian đi...”
Tiên Nhi cùng Lạp Lạp nghe , lập tức không dám nói chuyện, cúi xuống...
Thi Ngữ nói xong, lại đau lòng xoay người, nhìn về phía dáng vẻ tiều tụy của Đường Khả Hinh đang tựa trên ghế kia, cô dừng lại một hồi, mới thong thả đi về phía Đường Khả Hinh, tới trước mặt cô, nhìn vẻ tiệu tụy gương mặt tái nhơt đầy mệt mỏi kia, chỉ đành quan tâm nói: “Đường tiểu thư, thời gian dùng cơm trưa đã đến, hay là chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó? Hay là để phòng ăn đưa vào chút đồ ăn cho cô...”
“Đúng vậy đúng vậy! Nhất định phải ăn gì đó! ! Chúng tôi nhìn cô như vậy, đều rất lo lắng a!” Mấy người Lạp Lạp cũng đi qua đây, nhìn về phía Đường Khả Hinh sốt ruột nói.
Đường Khả Hinh gương mặt tiều tụy, dựa trước kính cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, vô lực lắc lắc đầu...
“... ... ...” Thi Ngữ lập tức bất đắc dĩ đau lòng nhìn cô.
Đường Khả Hinh dần di chuyển hai tròng mắt, nhìn hồ bơi phía dưới, hai đồng nghiệp nữ mặc đồng phục phòng ăn màu đen đi qua, chỉ thấy các cô chợt cảm thấy khí trời lạnh lẽo, vừa nói vừa cười, chậm rãi đi về phía trước, bóng người trẻ tuổi kia, khiến cô lập tức nhớ tới lúc mới gặp gỡ Tiểu Nhu, khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần, đôi mắt to tròn, lúc nhìn ai, cũng đều thật thà đáng yêu, nhiệt tình tuân lệnh đến mức người khác có chút không dám tin...
Hai tròng mắt cực nhanh phiếm hồng chua xót.
Cô di chuyển hai mắt ngấn lệ, vô thức hơi nghiêng đầu, dường như có chút hồi tưởng lại nhìn bóng dáng hai cô gái dưới hồ bơi kia, đã dần biến mất giữa đám lá nhẹ rơi, lòng cô đột nhiên đau xót, lại khó nhịn được bi thương, môi run run, nước mắt kích động lăn dài...
Tiếng gõ cửa, lúc này vang lên.
Lạp Lạp khổ sở kỳ quái đi mở cửa, lại thấy Lý Á Lạc dẫn theo hai nhân viên phòng ăn khách sạn, bưng vài món điểm tâm kiểu Trung Quốc, đứng ở trước cửa, mỉm cười nói: “Đây là hiệp hội rượu đỏ cùng khách sạn Á Châu, cùng với các tuyển thủ chuẩn bị món điểm tâm cùng hoa quả Trung Quốc sấy, mặc dù tôi biết, Đường tiểu thư là người Trung Quốc, đối với phần điểm tâm này coi như không thấy gì, nhưng vẫn nếm thử đi...”
Tiên Nhi vội vàng đi qua, bưng hai đĩa điểm tâm, Lạp Lạp cũng liền nhận lấy một đĩa hoa quả, bên trong có nho khô, táo mật, long nhãn, cô nhìn, liền trực tiếp bưng đến trước mặt Đường Khả Hinh, nói: “Đường tiểu thư, cô có muốn nếm thử hoa quả sấy hay không?”
Đường Khả Hinh tiều tụy nghiêng mặt, di động đôi mắt đẫm lệ, nhìn thấy giữa khay thủy tinh bảy vì sao, đặt vài quả long nhãn sấy, cô lập tức nhớ tới Tiểu Nhu trước đây thích nhất ăn long nhãn sấy khô, lúc mới gặp mặt, cô vẫn luôn xách túi long nhãn chạy vào nhà mình, dáng vẻ đáng yêu động lòng người, đến nay vẫn còn nhớ rõ, hai mắt cô lại nhanh chóng đỏ lên, vươn tay cầm lên một khối long nhãn khô xoay tròn ở trong tay, kìm lòng không được lại nhớ tới Tiểu Nhu, tim lại quặn thắt đau đớn...
Một bóng người, lạnh lùng xuất hiện ở cạnh cửa.
Mộc Tử Linh ôm vai, dựa vào cạnh cửa, dường như người xem náo nhiệt, chế nhạo nhìn Đường Khả Hinh dáng vẻ tiều tụy ngồi bên trong phòng khách, nói: “Nếu đã đau lòng không muốn bạn tốt cô như vậy, không thể đi cùng cô ấy, nhưng lại bi thương như vậy, đi thi đấu, sẽ có thành tích tốt sao?”
Mọi người trong phòng đều nhìn cô, bao gồm cả Đường Khả Hinh, sắc mặt đau đớn tiều tụy đột nhiên lạnh, hai mắt đẫm lệ phẫn nộ, liếc nhìn về phía Mộc Tử Linh...
Mộc Tử Linh không nhìn ánh mắt phẫn nộ này của Đường Khả Hinh , không quan tâm nói: “Nếu như tôi là cô, bạn tốt nhất của tôi vì tôi mà chết, tôi tuyệt đối không cách nào có thể tham gia thi đấu! Ít nhất trong thời gian ngắn như vậy, không cách nào tham gia thi đấu! Nhưng cô chắc chắc không giống như người khác! ! Xem ra trong lòng cô có chút tàn nhẫn, có chút hèn hạ! Có thể nói, có chút ích kỷ!”
Mặt Đường Khả Hinh lạnh cứng run rẩy, giận dữ trợn mắt nhìn Mộc Tử Linh!
Thi Ngữ lúc này cũng không nhịn được, tức khắc đứng lên, mặc dù khách khí nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Vị tiểu thư này, không biết cô là người nào, nhưng mà Đường tiểu thư của chúng tôi cần nghỉ ngơi ...”
Mộc Tử Linh ôm vai, mặt bộc lộ nụ cười đắc ý, nhìn về phía bộ dáng Đường Khả Hinh đang toàn thân run rẩy, xúc động phẫn nộ, bi thương, đau đớn, nhịn không được lại cười rộ lên nói: “Chúc mừng cô! Không cần thi đấu, cô cũng đã thua! Tôi nghĩ, linh hồn bạn cô, trên trời có linh, sẽ không để cho cô loại bạn bè ích kỷ như vậy, vào giờ khắc này, đạt được bất luận kết quả tốt đẹp nào! Cuộc thi đấu rượu đỏ lớn lần này, mặc dù đất nước cô tổ chức vô cùng xa hoa, nhưng không tạo ra được dịch rượu ngon, vĩnh viễn... Vĩnh viễn không có cách nào khiến người ta sâu sắc mà nhớ đến!”
Bầu không khí không bình thường, từ phòng này chậm rãi vang lên.
Đường Khả Hinh căng thẳng khuôn mắt càng lúc càng lạnh, dường như ngừng lại chút hô hấp, tay nắm chặt viên long nhãn khô kia, nghe được bên trong một trận cách cách vang lên, toàn thân chợt vung lên mũi nhọn vì bi thương mà không cách nào phóng thích, chỉ thấy cô thong thả đi xuống ghế dựa, hai tròng mắt chiết xạ ánh nhìn sắc bén, giống như hàn kiếm, từ từ đến gần Mộc Tử Linh...
Mộc Tử Linh cũng hơi đứng thẳng người, vung lên cảm giác phòng bị chiến đấu, hai tròng mắt cũng lóe lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh đột nhiên tăng tốc độ, thân thể như gió, tay nhanh nhẹn cầm lấy ly rượu nho 100% Xích Hà Châu mà Thi Ngữ vừa rót cho mình, tức khắc đi tới trước mặt Mộc Tử Linh, chuẩn bị dương tay hắt ly rượu về phía trước...
“Cô...” Mộc Tử Linh thân thể nghiêng ra sau, lại có chút giật mình nhìn về phía Đường Khả Hinh! !
Đường Khả Hinh lại cầm ly rượu nho kia, ngửa khuôn mặt có chút tái nhợt tiều tụy, nhưng tràn đầy giận dữ cùng ý chí chiến đấu, nhìn về phía Mộc Tử Linh, từng chữ từng chữ, thong thả nói:“
Shinjiro Torii! ! Người sáng lập tập đoàn rượu Sunstory Nhật Bản! Một vị kỳ tài trong thương giới, Whisky của phương đông! Không chỉ thành lập hầm rượu hiển hách danh tiếng, còn sáng lập ra thương hiệu “Lohja 12 năm”! ! Người đặt nền móng cho việc hình thành tập đoàn rượu xuyên quốc gia của Nhật Bản! ! Ông ta cả đời điên cuồng vì Whisky, từng vào năm 2004, dựa vào dịch rượu” Vang Sunstory 50 năm”, đạt được giải vàng trong tiệc rượu các loại rượu mạnh của ISC quốc tế! Thể hiện đầy đủ bản lĩnh sản xuất rượu vững chắc của tập đoàn Sunstory.”
Cô vừa nói xong, liền chậc chậc chậc lắc lắc đầu, có chút đáng tiếc cười lạnh nhìn về phía Mộc Tử Linh!
Mộc Tử Linh mở to mắt, nhìn về phía Đường Khả Hinh đang cười chế nhạo, hai mắt cô không tự chủ nhanh chóng chớp, một cỗ tức giận dâng lên, lại nuốt không trôi, đành nuốt xuống, nhìn về phía Đường Khả Hinh! !
Đường Khả Hinh sắc mặt lạnh lẽo, nhìn về phía Mộc Tử Linh, sâu xa nói: “Tôi thật lấy làm tiếc! ! Tôi cảm thấy những hành động này của cô, thật mất hết mặt tổ tiên!”
Mộc Tử Linh vừa nghe lời này, lập tức phổi muốn nổ tung nhìn về phía Đường Khả Hinh, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: “Cô có ý gì?”
“Tôi có ý gì sao?” Đường Khả Hinh tay bưng rượu đỏ, nhanh chóng cất bước, thẳng hướng về phía Mộc Tử Linh, khí thế tràn đầy nói: “Đến nay những bản đồ quy hoạch của Trung Quốc miêu tả rượu nho trên thế giới, địa đồ mảnh đất châu Á này, đất nước của cô và tôi, vẫn không có tên trên bảng danh sách ! Nhưng tập đoàn Trương Dụ của đất nước chúng tôi, Trường Thành, Hoa Hạ, Vương Triều, còn có một vài rượu trang tư nhân Langes đến từ châu Âu, sau đó nhưng rượu trang nổi danh ở Pháp, Bordeaux, Áo nhao nhao đầu tư vào đất nước chúng tôi, đều tiết lộ rằng đất nước chúng tôi đang dần tiến về phía trước! ! Hơn nữa tập đoàn Trương Dụ được giải vàng dịch rượu thế giới, một vài giải bạc, số lượng dần tăng lên! Thế nhưng! Vì sao cô lại như vậy?”
Mộc Tử Linh lại không hiểu nhìn về phía Đường Khả Hinh, chớp mắt.
Đường Khả Hinh nắm chặt ly rượu, gân xanh nơi mu bàn tay hiện lên, hai tròng mắt chiết xạ ra vài phần sắc bén, lại đi tới Mộc Tử Linh, cau mày, bộc lộ chút kiêu ngạo, chậm rãi nói: “Hiện tại, cô cùng tôi! Hai người châu Á, cũng chưa từng trải qua trận thi đấu rượu lớn nào trong lịch sử, chưa từng nhận qua một chút giải thưởng nào vang dội! ! Thế nhưng cô tại sao lại muốn đem tôi để vào mắt như vậy! ! ? Tôi cảm thấy rất khó hiểu ! Bởi vì tôi... Chưa từng đem cô để vào mắt! !”
Trái tim mở tung! !
Thi Ngữ, cùng Lạp Lạp còn có Tiên Nhi, ánh mắt sáng lên, mỗi người đều há to mồm, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Mộc Tử Linh cũng thở dốc, trợn mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh, mặt trái trái phải phải nhăn nhó, tay nắm chặt nắm đấm, cắm vào trong thịt! !
Đường Khả Hinh lại từng bước tới gần, tức giận mở hai mắt, nhìn về phía Mộc Tử Linh, lại từng chữ từng chữ lạnh lùng nói: “Vào ở trong tòa nhà này có hơn mười chuyên gia hầu rượu! ! Đến từ bên ngoài châu Á có sáu người! ! Bọn họ bất cứ người nào cũng sẽ là đối thủ của tôi, nhưng chỉ có cô, không có tư cách!”
“Đường Khả Hinh! ! Cô đừng kiêu ngạo như thế!” Mộc Tử Linh tức giận gọi tên cô! !
“Kiêu ngạo?” Đường Khả Hinh lại cười lạnh nhìn về phía Mộc Tử Linh, thật là cảm thấy vô cùng khôi hài nói: “Cô vừa chạy vào phòng tôi, kêu loạn lên! Sao lại không kiêu ngạo? Tôi chính là muốn tham gia lần so tài này! Thế nào? Tôi chính là một người vô tình vô nghĩa tàn nhẫn ích kỷ, thế nào? Nếu như cô sợ hãi, chúc mừng cô! Cô thua rồi!”
Lạp Lạp cùng Tiên Nhi nghe lời này, quả thực kích động muốn vỗ tay! !
Mộc Tử Linh nuốt cổ họng, cắn chặt môi dưới nhìn Đường Khả Hinh! !
Đường Khả Hinh lập tức thu hồi chút bi thương cuối cùng trên mặt mình, cầm ly rượu kia, ngưỡng mặt lên nhìn cô, nói tiếp: “Cám ơn cô, cám ơn cô tiến vào nhắc nhở tôi hiện tại không thích hợp để bi thương! ! Cám ơn cô tiến vào, khiêu khích ý chí chiến đấu của tôi thức dậy! ! Để tỏ lòng cảm ơn của tôi, tôi mời cô uống ly rượu này! !”
Cô nói cho hết lời, lập tức trong tay bắn ra, đem ly rượu thủy tinh này lập tức ba trăm sáu mươi độ hắt lên không trung, dịch rượu kia giống như phun trào, khiến cho Mộc Tử Linh cùng Á Lạc, còn có hai nhân viên nhao nhao kinh ngạc lui về phía sau, lại thần kỳ phát hiện, sau khi ly rượu kia ba trăm sáu mươi độ xoay tròn giữa không trung, lấy một lực độ siêu tiết tấu ổn định, lại chậm rãi rơi xuống đất...
Đường Khả Hinh cũng không ngẩng đầu lên, chìa tay bắt lấy, liền đem ly rượu nắm chặt trong tay, hứng dịch rượu không chút vấy ra ngoài, thậm chí bay ra hương khí trầm ổn, sâu lắng, hùng hậu cùng truyền kỳ của Xích Hà Châu, hai mắt cô lại nhìn chằm chằm Mộc Tử Linh, bộc lộ một chút ý cười chế nhạo, nói: “Chiêu này, là hôm nay Kerry dạy tôi! Tôi lúc đó nhìn người cũng thấy quái lại như cô, về sau tôi mới phát hiện, thì ra đây cũng là một phương thức giải rượu rất tốt, nhưng mà, không phải bất cứ loại rượu nào cũng thích hợp, cô hãy quay về và suy nghĩ kỹ một chút? Coi như là tôi rộng lượng, cùng cô chia sẻ một chút tâm đắc! !”
Cô không nói hai lời, liền tức khắc đem ly rượu trong tay, ném về phía Mộc Tử Linh.
Mộc Tử Linh ngạc nhiên la lên, hai tay kìm lòng không được đưa ra, tuy cầm được ly rượu, nhưng dịch rượu kia lại thoáng cái tản ra, hai mắt cô trợn tròn, nhìn dịch rượu đỏ tươi tung tóe kia, bắn vào hai tay mình, trong tim vừa nhảy, có chút không thể suy nghĩ...
“Chậc chậc chậc chậc chậc...” Đường Khả Hinh lại khinh bỉ nhìn về phía cô, lắc lắc đầu, hết sức coi thường muốn đi vào trong phòng, lúc vừa xoay người, lại dừng lại phía trước, ngẩn ra...