Nghe được Cam Nhĩ Lặc la lên toàn bộ mọi người ùn ùn đoán.
Về phần chơi xấu, tố cáo… như Cam Nhĩ Lặc nói, thì không có ai để ở trong lòng.
Mỗi thí sinh tiến vào trường thi đều trải qua tầng tầng kiểm tra, muốn chơi xấu thật sự quá khó. Lại nói lực lượng chính là lực lượng, cho dù là lực lượng từ chơi xấu mà có, cũng đại biểu cho mạnh hơn so với mình, trừng phạt là việc của giám khảo, chiến đấu lại là của mình, không có ai muốn khiêu chiến đối thủ so với Cam Nhĩ Lặc còn mạnh hơn.
Cho nên ở sau khi thấy Tô Trầm đeo mặt nạ quỷ đi qua, mọi người đều ý thức được đó có thể chính là tên mặt quỷ đánh bại Cam Nhĩ Lặc, lại không ai dám đi lên gây sự với hắn.
Có tên lanh mồm lanh miệng, càng đem tin tức truyền bá khắp nơi, trong khoảng thời gian ngắn, Quỷ Kiểm Nhi trái lại đã thành danh nhân vùng này.
Hưởng thụ chỗ tốt thân là danh nhân, Tô Trầm dọc đường nhanh chóng thông qua, chưa chiến một trận, thoải mái đi ra khỏi khu thứ chín, tiến vào khu thứ tám.
Nhưng cũng có một chỗ tệ, chính là điểm của Tô Trầm dừng lại không tăng.
Rất nhanh, thứ tự của hắn đã bị kẻ tới sau vượt qua, rơi xuống ngoài hạng một trăm.
Đối với loại tình huống này, người Tô gia chẳng những chưa mất mát, ngược lại có loại cảm giác thở phào.
Nếu Tô Trầm thật sự ở lâu trong trăm hạng đầu, thì thật sự quá đánh mặt.
Vậy ý nghĩa quá khứ Tô gia nhiều năm như vậy làm ra mọi thứ đều là câu chuyện cười, một chuyện cười rất lớn.
Nhất là Tô Thành An, ở một khắc nhìn thấy thứ tự Tô Trầm giảm xuống, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Đây có lẽ là chuyện làm người ta châm chọc nhất.
Không ai so với hắn, càng không hi vọng Tô Trầm có thành tích hơn.
May mắn là, thứ tự Tô Trầm quả thực không tăng nữa. Điểm của hắn vẫn giữ lại không thay đổi, cho đến khi mặt trời lặn.
Sau khi màn đêm buông xuống, đêm tối đem mặt đất nhuộm thành một mảng màu mực.
Đêm nay bóng đêm đặc biệt sâu nặng, bầu trời không có sao, cũng không nhìn thấy trăng, chỉ có đen vô tận như một con quái thú cắn nuốt toàn bộ ánh sáng.
Tuy mắt không thể thấy vật, lại không có bất cứ ảnh hưởng gì đối với Tô Trầm.
Không dựa vào hai mắt, chỉ dựa vào động tĩnh gió thổi ở trong rừng truyền đến tiến lên, Tô Trầm vẫn thuần thục đi ở trên đường trong núi, như về tới thời gian từng bị mù.
Đen như hỗn độn chưa mang tới cho hắn bất cứ sự cản trở nào, ngược lại thành trợ thủ tốt nhất của Tô Trầm, che giấu thân thể hắn, ẩn giấu hành tung dấu vết của hắn, khiến hắn có thể thuận lợi thông qua mảng địa khu rộng lớn nguy cơ bốn bề.
Nhưng đêm tối tương tự khiến hắn mất đi sức phán đoán, không thể biết chuẩn xác vị trí của mình, Tô Trầm không thể không lần nữa lấy ra bản đồ xem xét, để xác nhận chưa đi lầm đường.
Ở sau khi đi qua một khoảng cách dài, Tô Trầm dừng lại ở trên một chỗ sườn núi nhỏ.
Lấy ra bản đồ, Tô Trầm tính lại một lần nữa xác nhận vị trí của mình.
Ngay tại khoảnh khắc đèn sao sáng lên, trong lòng Tô Trầm đột nhiên nổi lên báo động.
Hoàn toàn là bản năng, Tô Trầm đem thân thể hướng bên cạnh né tránh.
Xoẹt!
Một tia sáng lạnh lẽo đến từ trong bóng đêm cọ sát mặt Tô Trầm bay qua. Đã không kịp nhìn là người nào đánh lén, Tô Trầm đầu cũng không ngoảnh lại, tay trái bổ ra một cú Lôi Âm Đao, cản được một đao theo nhau mà đến, tiếp theo tay phải ném đèn sao, mượn cơ hội một cú ném này lao ra, xoay người.
Đèn sao vỡ vụn, dưới ánh sáng cuối cùng chiếu, có thể nhìn thấy đó là một thích khách toàn thân bọc miếng vải đen, ngay cả đao trong tay cũng bị sơn thành đen sì, không phản xạ chút ánh sáng nào, hướng bụng Tô Trầm đang vội lui đâm ra lại một nhát đao trí mạng.
Tô Trầm lui bước đồng thời trở tay bổ xuống, bổ về phía cổ tay thích khách kia, thích khách đó vội thu tay lại, tay trái đã bắn ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo. Tô Trầm hơi nghiêng đầu tránh thoát, đồng thời phi chân đá mục tiêu, đối thủ lại xoay ngược mũi đao đâm xuống, ép Tô Trầm thu chân, một đòn không thành công, đối thủ mượn cơ hội lại ép lên, đâm một đao nữa, từng đao không rời chỗ yếu hại, Tô Trầm không kịp né tránh, dưới tình thế cấp bách, Lôi Âm Đao tay phải chém ngược cổ họng đối thủ.
Lấy thương đổi thương!
Người áo đen ngửa ra sau tránh né, đao tay phải về chém cổ tay Tô Trầm, Tô Trầm thu tay lui về phía sau, hai người vừa dính lập tức lui, ai cũng không thể chiếm tiện nghi ai, trong mắt đồng thời lộ ra nét chấn động.
Đó là rung động đối với ứng biến cùng phản ứng của đối thủ.
Chỉ trong tích tắc, hai bên ngươi tới ta đi đã giao thủ mấy hiệp, lại ai cũng chưa thể chiếm được tiện nghi.
Bốp!
Ánh sáng biến mất.
Ánh sáng của đèn sao nổ tung sau khi chiếu lần cuối cùng tiêu tán vô tung, tất cả quay về bóng tối.
Nhưng đánh nhau trong đêm đen lại chưa dừng lại chút nào.
Thích khách kia đã lại đâm tới một đao, không bị thương thế ảnh hưởng chút nào, Tô Trầm không nhìn thấy đường tới của đao thế, lại hoàn toàn không để ý, chỉ là lệch đầu vai một chút, lưỡi đao đã từ cạnh bả vai hắn xẹt qua, đồng thời trở tay chộp mặt đối thủ, giơ chân đá đầu gối đối thủ. Thích khách kia tương tự không nhìn thấy thế công, nhưng cũng nghiêng đầu, chéo người, lấy góc độ nhỏ chuẩn xác làm người ta không dám tin tránh thoát một quyền một cước này, trở tay lại là một đao...
Hai người này giao thủ trong bóng đêm, ngươi tới ta đi, tốc độ cực nhanh, nhìn như ngay cả nguyên kỹ cũng chưa sử dụng, so với bất cứ cuộc chiến đấu nào trước đây cũng hung hiểm hơn nhiều. Chỉ cần ai phản ứng hơi chậm chút, sẽ là vận mệnh lập tức trọng thương.
Làm người ta kinh ngạc nhất là hai người đều giỏi đánh đêm, ở trong đêm tối như nước sơn này ngươi tới ta đi nháy mắt giao thủ mấy chục hiệp, thẳng đến ‘Phành’ một tiếng vang, lại là Lôi Âm Đao của Tô Trầm bổ trúng cánh tay người áo đen, lưỡi đao ngắn màu đen của người áo đen xẹt qua ngực Tô Trầm, hai người đồng thời bị thương, đồng thời tách ra.
Chiến đấu dồn dập rốt cuộc ở lúc này có thể tạm dừng, nhưng nguy cơ lại chưa qua đi.
Hai người đồng thời trầm mặc trong bóng đêm, không có ai nói chuyện, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được.
Trong đêm yên tĩnh này, ai nói chuyện kẻ đó chính là đang bại lộ bản thân.
Tô Trầm cẩn thận cất bước, lắng nghe thanh âm gió đưa tới, đồng thời đem cương đao trong nhẫn lấy ra —— hắn rốt cuộc có thời gian lấy binh khí. Thích khách trong bóng đêm cẩn thận hành tẩu tương tự, dùng phương pháp thuộc về hắn phán đoán vị trí Tô Trầm.
Bọn họ bước chậm trong đêm đen, nhìn như hành tẩu lung tung, lại mang theo sự trùng hợp kinh người, ở trong bất tri bất giác tới gần đối phương, đột nhiên hai người đồng thời nhảy lên, hai ánh đao một sáng như tuyết một đen như mực cùng nhau bổ về phía đối thủ, sau đó chuẩn xác va chạm cùng một chỗ, bắn ra tia lửa sáng lạn.
Thì ra hai người đã sớm đồng thời phát hiện đối phương.