Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 124: Chương 124: Khiếp Sợ




Người áo đen kia phát ra tiếng rít thê lương, đao thế chém chéo, bổ ra một làn sóng đen âm trầm hắc ám tà dị.

Hắn rốt cuộc dùng ra nguyên kỹ của mình.

Oành!

Tiếng nổ thật lớn vang lên.

“A!” Trong sóng xung kích, thích khách đồ đen thét chói tai bay ra.

Tiếp theo là một quả cầu lửa cực lớn ầm ầm ném tới.

Đoản binh giao tiếp nhanh chóng sắc bén qua đi, rốt cuộc đến thời khắc đôi bên thể hiện thần thông.

Người áo đen kia phản ứng cũng thật sự nhanh, đang ở giữa không trung thế mà còn có thể khống chế thân thể của mình, thân thể như rắn vặn vẹo, thế mà tránh thoát lần quả cầu lửa oanh tạc này.

Ngay sau đó mấy chục cái xúc tu quấn về phía người áo đen, hắc đao trong tay người áo đen liên tục chém, dưới thủy triều gió màu đen, xúc tu không khí bị chặt đứt dễ dàng. Nhưng ngay sau đó hắn đột nhiên cảm thấy đầu óc đau đớn, lập tức biết không ổn, thân thể cứng ngắc từ không trung rơi xuống, chính là đã trúng Tinh Thần Chi Nhãn.

Tô Trầm đã đạp Yên Xà Bộ xông lên, chiến đao vung ra một luồng khí cuồng bạo, phát ra tiếng sấm sét oành đùng đùng chém về phía đối thủ.

Tuy chỉ là một đòn bình thường, nhưng một đao này ngưng tụ lực lượng Tín Phong Lưu Thể Thuật, lực Lôi Âm Đao thêm vào, uy lực vẫn không thể xem nhẹ, một khi đánh trúng, cũng đủ đem người áo đen kia chém thành hai nửa.

Thời khắc nguy cấp, người áo đen kia đột nhiên hét lên một tiếng, thân hình ở nháy mắt nhạt đi, thế mà như dung nhập trong bóng đêm vô tận.

Chiến đao của Tô Trầm xẹt qua, lại cảm giác mình cái gì cũng chưa cắt được, cứ như vậy từ thân thể đối phương xuyên qua.

Người áo đen kia đã ‘Xoẹt’ hoàn toàn biến mất, ẩn nấp trong bóng đêm.

“Muốn chạy?” Tô Trầm nghiêng tai lắng nghe một phen, đột nhiên vung tay, lại một bầu rượu bay ra, hướng về chỗ trống không trong bóng đêm.

Vụ nổ mãnh liệt lại lần nữa bùng nổ, lửa như bão táp phóng lên cao, theo đó là một bóng người màu đen.

“Ngao!” Từ khi chiến đấu tới nay bóng người màu đen lần đầu phát ra tiếng kêu thống khổ, không kịp rơi xuống đất đã hướng ra phía ngoài bay đi.

Tô Trầm lấy một quả cầu lửa lớn ném tới: “Lưu lại điểm rồi đi!”

Bóng người màu đen kia ở không trung liên tục né tránh, hiển nhiên căn bản không muốn cho đối thủ cơ hội.

Nhưng chờ đợi hắn lại là xúc tu không khí vung vẩy chung quanh.

Đợi hắn chặt đứt xúc tu không khí, lại là một đống lá cây dưới Phi Hoa Thủ, uy thế cũng không nhỏ, tiếp theo Tinh Thần Chi Nhãn của Tô Trầm đã gần như lại có thể vận dụng.

Luận đến đánh đêm và vật lộn cận thân, người áo đen kia tuyệt không ở dưới Tô Trầm, nhưng một khi kéo giãn khoảng cách đấu nguyên kỹ, người áo đen liền rõ ràng kém Tô Trầm một đoạn, bị Tô Trầm điên cuồng oanh tạc đánh cho sứt đầu mẻ trán, rốt cuộc kêu lên: “Cho ngươi!”

Giơ lên ngọc bài trong tay.

Tô Trầm vận lên phương pháp cướp đoạt hướng tới ngọc bài, ngay tại nháy mắt điểm trúng ngọc bài, đao trong tay người áo đen đột nhiên ánh đao tăng vọt, đâm thẳng vào bụng Tô Trầm.

Lần biến hóa đột ngột này, người áo đen đắc ý vô cùng: “Chết cho ta!”

Lại nghe phành phành phành một đợt tiếng vang hỗn loạn, dưới hắc đao, tất cả là tiếng vòng bảo hộ vỡ tan, lại không chỉ một tiếng. Từng cái vòng bảo hộ tầng tầng lớp lớp xuất hiện ở trên thân đối thủ, một đao chí ở nhất định phải thành công của mình thế mà không cách nào phát huy hiệu quả.

“Tại sao có thể như vậy?” Người áo đen chấn động.

Đáp lại hắn là một quả cầu lửa lớn đánh tới trước mặt.

“A! Ta nhớ ngươi rồi đó!” Người áo đen kêu thảm bay lên, bóng người ở không trung liên tục lóe lên mấy lần, lại lần nữa biến mất, chỉ còn lại lời hung hăng cuối cùng quanh quẩn ở trong không khí.

Người áo đen chung quy đã chạy, chỉ để lại cho Tô Trầm cao tới mười sáu điểm.

Nhưng với Tô Trầm mà nói, thật sự khiến hắn khó quên vẫn là trận chiến đấu hung hiểm này. Đây là một lần chiến đấu hung hiểm nhất từ khi hắn tiến vào trường thi tới nay trải qua, đối thủ từng chiêu áp sát yếu hại, hoàn toàn không nương tay, nói cách khác, nếu hắn phản ứng chậm chút, thì đã là người chết.

Tô Trầm không biết người áo đen này có phải mỗi lần ra tay đều như thế hay không, nhưng hắn biết trong trường thi là cho phép có người chết.

Con đường tu luyện chưa bao giờ là thuận buồm xuôi gió, có gian nan, có khốn khổ, càng có vô số phiêu lưu. Đã là chiến đấu, thì không tránh được sẽ có thương vong, nếu ngay cả cái này cũng không cho phép, cũng không cần đánh nữa.

Có lẽ chính là vì lý niệm này, mặc dù là ở chiêu sinh trường hợp như vậy, Tiềm Long viện cũng cho phép có thể có danh ngạch tử vong nhất định.

Mà hắn vừa rồi, thiếu chút nữa đã thành một trong các danh ngạch.

Quả nhiên trong khu cao cấp tàng long ngọa hổ mà, tùy tiện ra một tên cũng nguy hiểm như vậy, Tô Trầm cũng toát mồ hôi lạnh đầy đầu.

Nhưng hắn không biết người kia mình đối phó lại không phải là người bình thường.

Trên đài cao Kim Tự Tháp, lúc này đã là một mảng lớn tiếng xôn xao, quầng sáng tập trung, thế mà là hình ảnh Tô Trầm.

Tô Trầm không biết là, vừa rồi trận chiến này đã bị các đại quý tộc trên đài cao thấy được. Đương nhiên, ngay từ đầu mọi người chú ý không phải hắn, mà là người áo đen kia.

Người áo đen tên Quỷ Nhận, là nhân vật rất được chú ý của lần khảo hạch này, sở trường phục kích, đánh đêm, bản thân có U Ảnh Khuyển huyết mạch, có thể ẩn nấp trong bóng đêm, đến vô ảnh đi vô tung. Ban ngày không phải thời gian hắn cường thế, cho nên chỉ đạt được hơn hai mươi điểm, nhưng vừa đến ban đêm thì trở thành thời khắc hắn biểu diễn. Chỉ non nửa đêm thời gian, đã thu gặt được lượng điểm tương đương với cả ngày. Mọi người vốn tưởng có thể nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc hắn di chuyển trong bóng tối, săn bắn một lại một mục tiêu, không ngờ sự vẻ vang của Quỷ Nhận vừa mới bắt đầu, đã bị người ta kết thúc.

Nhìn bộ dạng kia của hắn, bị thương không nhẹ, buổi tối hôm nay là đừng hy vọng có biểu hiện tốt nữa.

“Quỷ Nhận thế mà thua, hơn nữa còn là ở dưới đánh đêm hắn sở trường nhất.”

“Người đeo mặt nạ kia là ai? Hắn làm sao tiếp được một kích tất sát của Quỷ Nhận? Hắn lại là như thế nào tìm được vị trí Quỷ Nhận.”

“Đúng vậy, còn có vì sao hắn cũng có thể hành động tự nhiên trong bóng đêm?”

“Xem điểm, có kẻ không có huyết mạch vào trong trăm hạng đầu, hẳn chính là tiểu tử vừa xong.”

“Tên Tô Trầm? Tô Trầm là ai?”

Mọi người bắt đầu ùn ùn nghị luận.

Một lần này lên bảng, Tô Trầm lấy năm mươi hai điểm đứng thứ bảy mươi tư.

Điều này khiến thời gian hắn lưu lại trên danh sách sẽ kéo dài hơn tương đối nhiều, nói cách khác hắn muốn không khiến người ta chú ý cũng khó.

Tô gia lại một lần nữa hoảng hốt.

Không chỉ vì Tô Trầm một lần nữa lên bảng, càng bởi vì Quỷ Nhận, bọn họ thấy được Tô Trầm trên quầng sáng.

Bọn họ thấy được Tô Trầm xách đèn sao, nhìn bản đồ.

Hắn thế mà đang xem bản đồ!

Xem bản đồ khắp nơi!

Xem, bản, đồ!

Hắn không phải người mù!

Toàn bộ người Tô gia đều muốn hét lên.

“Đây nhất định không phải sự thật, nhất định không phải sự thật!” Tô Khắc Kỷ sắc mặt trắng bệch nói: “Tên mặt quỷ kia nhất định không phải Tô Trầm, đây chỉ là trùng hợp. Tên mặt quỷ đánh bại Quỷ Nhận, cùng lúc đó Tô Trầm cũng đánh bại một người khác, cho nên Tô Trầm mới lên bảng! Hắn không phải Tô Trầm, hắn không nên là Tô Trầm!”

“Nhưng trong khoảng thời gian này không có một ai khác đạt được lượng lớn điểm.” Tô Phi Hổ từ từ nói.

Quỷ Nhận có bốn mươi tám điểm, bất luận kẻ nào được một phần ba, đều tất nhiên sẽ tăng một mảng lớn thứ hạng. Mười sáu điểm, ở khu hạ tầng đủ tăng lên mấy trăm xếp hạng.

Nhưng bây giờ lại không nhìn thấy bất cứ một tồn tại nào như vậy.

Gã mặt quỷ, chỉ có thể là Tô Trầm!

Trừ Tô Trường Triệt, Tô Phi Hổ, người khác của Tô gia đối mặt sự thật này quả thực sắp tuyệt vọng rồi.

Hắn sao có thể không phải người mù!

“Vì sao? Vì sao có thể như vậy?” Tô Trường Thanh khó hiểu: “Hắn không phải không nhìn thấy sao? Vì sao bây giờ lại thấy được?”

“Đương nhiên là vì lại khỏi rồi.” Tô Phi Hổ hừ nói: “Tô Trầm đã sớm nói, năm đó lão ăn mày kia làm mù mắt nó, nói đổi cho nó một đôi mắt. Lão chưa từng nói muốn khiến Tô Trầm lâm vào bóng tối vĩnh cửu. Tô Trầm chính là vì tin tưởng một điểm này, cho nên mới chưa bao giờ chịu bỏ cuộc.”

“Vậy hắn khỏi rồi vì sao không nói cho chúng ta biết?” Có người phẫn nộ nói.

“Vì sao phải nói?” Tô Phi Hổ từ từ nói: “Nói với các ngươi, các ngươi sẽ vội vàng tới nịnh nọt nó, đối tốt với nó? Như vậy mới tốt, lấy tính tình Tô Trầm, chỉ sợ chưa chắc chịu tiếp nhận nhỉ?”

Mọi người ngạc nhiên.

Đúng vậy, con người đều có tính tình.

Tô Trầm đối với Tô gia, sợ là đã sớm thất vọng triệt để rồi nhỉ?

Đã thất vọng rồi, cần gì phải cố gắng vãn hồi nữa? Trái lại, tiếp tục giả người mù, xem một đám người ở trước mặt hắn triển lộ bản thân, tận tình biểu hiện một mặt dơ bẩn của mình, chẳng phải thú vị?

Một khắc đó vô số người nghĩ tới.

Nghĩ đến mình từng ở trước mặt Tô Trầm làm đủ loại trò hề, đủ loại hành vi dơ bẩn bởi vì hắn mắt mù mà không che dấu, đủ loại chuyện muốn bắt nạt người mù lại bị người ta thấy rõ âm mưu...

Trời ạ, thằng cha này đã phát hiện bao nhiêu bí mật của chúng ta?

Mắt hắn khỏi từ khi nào?

Lần trước ta trước mặt hắn lấy đi cái bát lưu ly kia mắt hắn đã khỏi chưa?

Lần đó Tô Trầm đến trong sân của ta, ta rốt cuộc có đem sổ sách thiếu hụt kia thu lại hay không?

Chuyện ta và Liên cô có phải bị tiểu tử kia phát hiện rồi hay không?

Đột nhiên, đối mặt Tô Trầm hồi phục thị lực, mỗi người đều có sự chột dạ cùng khủng hoảng thuộc về mình.

Ngay cả Tô Thành An cũng ngơ ngác nhìn con trai.

Mắt nó khỏi rồi? !

Mắt nó thế mà thật sự khỏi rồi?

Tại sao có thể như vậy?

Nó thế mà cho tới bây giờ cũng chưa từng nói!

Giống như một tiếng sấm rền nổ vang ở bên tai Tô Thành An, khiến trước mắt hắn hoa lên một phen.

Tương tự chấn động vì Tô Trầm hồi phục thị lực còn có một người.

Cố Khinh La.

Khác với người khác, nàng càng thêm xác nhận Quỷ Kiểm Nhi chính là Tô Trầm.

Cho nên nhìn thấy một màn Tô Trầm dùng đèn sao soi xem bản đồ, cả người nàng cũng dại ra.

Mắt hắn khỏi rồi?

Khỏi khi nào?

Đã khỏi một ngày? Hai ngày? Hay là một tháng? Hai tháng?

Hoặc là thời gian dài hơn?

Lòng Cố Khinh La bắt đầu điên cuồng run lên.

Nhớ mang máng một lần cuối cùng tắm rửa phía sau núi, là ở nửa năm trước, sau khi Tô Trầm vừa mới chấm dứt thi đấu cuối năm.

Nửa năm.

Mắt Tô Trầm, hẳn là chưa khỏi thời gian dài như vậy nhỉ?

Cố Khinh La nghĩ.

Ừm, nhất định là mới khỏi.

Phải là mới khỏi!

Nếu không phải...

Trái tim Cố Khinh La đầu tiên là run rẩy, sau đó bắt đầu trở nên tràn ngập sát khí.

Duy nhất có thể nhìn thấy Tô Trầm hồi phục thị lực mà không chấn động đại khái chính là người Vĩnh Sinh Điện Phủ.

Đúng vậy, bọn họ cũng có mặt.

Đương nhiên không phải ở trên đài cao.

Đài cao Kim Tự Tháp là chỗ thế gia đại tộc, nhưng ngoài ra, trên sườn núi, trên mặt cỏ, trong rừng cây phía dưới, còn nhiều người không có tư cách vào trường thi, lại quan tâm vận mệnh của thí sinh.

Đám người Tang Trăn và Dạ Mị cũng ở một chỗ triền núi trong đó, nhìn lên quầng sáng trên bầu trời.

Thời khắc đó Tô Trầm đánh bại đối thủ, màn hình tập trung Tô Trầm, Tang Trăn thở dài: “Bọn họ chú ý tới Tô Trầm rồi, phen này phiền toái rồi.”

Đối với Vĩnh Sinh Điện Phủ mà nói, không hy vọng xảy ra nhất đại khái chính là loại tình huống bây giờ.

Một khi trường thi chú ý tới biểu hiện của Tô Trầm, sẽ chĩa “máy quay” cho hắn, điều này không thể nghi ngờ là cực nguy hiểm.

Một khi Tô Trầm ở lúc mở ra Táng Linh Đài cũng bị tập trung, như vậy tất cả sẽ bại lộ.

“Đây không phải lỗi của Tô Trầm.” Dạ Mị giải thích cho Tô Trầm.

“Ta biết.” Tang Trăn trả lời: “Bảo người khác chuẩn bị kế hoạch thứ hai đi.”

Tô Trầm không biết một lần này hắn đánh bại Quỷ Nhận và xem bản đồ sẽ mang đến ảnh hưởng lớn như vậy ở bên ngoài.

Đương nhiên biết rồi cũng không sao cả.

Hắn bây giờ đã sớm không là hắn trước đây nữa, chuyện hồi phục thị lực không tính giấu giếm mãi, chẳng qua cũng không tính đặc biệt thông báo ai, để tất cả thuận theo tự nhiên.

Đối với người thích hắn mà nói, đây không thể nghi ngờ sẽ là một niềm vui bất ngờ.

Đối với người không thích hắn mà nói, đây không thể nghi ngờ sẽ là một cái đả kích.

Mà vô luận loại nào, cũng là điều Tô Trầm muốn.

Về phần bây giờ, hắn vẫn đem toàn bộ tinh lực đặt ở trên việc đi đường.

Sau khi trải qua một trận chiến với Quỷ Nhận, Tô Trầm ngược lại nghĩ thoáng ra. Ban đêm là thiên hạ của Quỷ Nhận, nhưng tương tự cũng là thiên hạ của hắn “người từng mù” này.

Từng mù hơn ba năm, hắn tuyệt đối không sợ đánh đêm với bất luận kẻ nào. Nếu có ai muốn ở trong lĩnh vực này khiêu chiến hắn, như vậy hoan nghênh!

Tô Trầm hẳn sẽ dạy cho đối phương một bài đánh đêm hẳn hoi.

Thay đổi trên tâm tính, mang đến là biến hóa khổng lồ trên hành động.

Tô Trầm dứt khoát không che phủ ngọc bài dao động nữa, dọc đường nghênh ngang tiến lên.

Loại cách làm này quả nhiên đưa tới không ít thí sinh.

Xoẹt!

Một đầu mâu dùng cây cối chế thành từ trong rừng bay ra, ném về phía Tô Trầm.

Đáng tiếc lúc người ném mâu chưa ra tay, Tô Trầm đã nghe được tiếng kẻ đó hít thở, tự nhiên không có khả năng để một mâu này đánh trúng.

Thoải mái tránh thoát một mâu này, thuận tay bắt lấy thân mâu ném về, trong rừng đã phát ra một tiếng kêu thê lương.

Không thể không thừa nhận, Phi Hoa Thủ quả nhiên rất mạnh, chỗ nó xuất sắc nhất là ở tính thông dụng của nó, bất cứ thứ gì đến trong tay nó ném ra, lực sát thương đều sẽ tăng mạnh. Tuy không phải thủ đoạn gì một kích định Càn Khôn, lại có năng lực thích ứng cường đại.

Người ném mâu rút lui ở trong tiếng kêu thảm, Tô Trầm cười nói: “Không đem điểm lưu lại sao có thể đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.