Một người có sở thích đi ngao du đây đó thì không thể nào ngồi yên một chỗ được, mỗi khi có kì nghỉ thì tôi không bao giờ bỏ phí một phút giây nào. Thay vì ngủ dậy rồi lao đầu vào công việc cho đến khuya hay ôm cái điện thoại để giết thời gian thì tôi lại chọn cách đi dạo chơi đâu đó trên phố, nhưng đi riết một nơi thì ai cũng phải chán vì cảnh đường phố quen thuộc vẫn như mọi ngày không một chút thay đổi. Nên tôi quyết định về vùng nông thôn yên bình để nghỉ ngơi thay vì mệt mỏi ở nơi phồn hoa đô thị, nói cho sang một tí thì gọi là đi du lịch cho nó sang một tí chứ thật ra là chuyển chỗ đi chơi quậy phá. Tôi ngồi trên xe buýt hết nữa tiếng đồng hồ, mỗi khi xuống tới trạm thì liền có một đám người tiếp đón tôi long trọng, biết ai không ? Mấy ông xe ôm á, vừa được đi mà vừa được ôm nhưng mà phải xì tiền ra. Đi xe ôm tới nơi cũng phải hết thêm 15 phút nữa, ôi trời ơi tôi sắp chết vì chán rồi. Khi đến nơi tôi cảm nhận được một bầu không khí mát mẻ và trong lành. Hai bên đường là bờ đê thẳng tắp những thửa ruộng, bãi cỏ xanh mượt, cánh đồng bát ngát mênh mông rất đẹp. Dưới ruộng là các bác nông dân chăm chỉ cày cấy ,cuốc đất trồng rau. Các bạn nhỏ học tiểu học thì đang đi học về, đây cũng là nơi tôi được sinh ra và lớn lên. Tôi sống tại đây cho đến năm tôi được 4 tuổi thì dọn lên Long Khánh, giờ về lại nơi xưa tôi cảm thấy vui trong lòng. Tôi còn đang mãi mê suy nghĩ thì một tiếng gọi làm tôi giật mình: " Tới nơi rồi ! ". Thì ra đó là tiếng gọi của cha xe ôm, tôi xuống xe và đi bộ vào nhà cậu tôi gần đó, nhà cậu tôi có ba đứa con, đứa con trưởng thì đi học đại học trên thành phố chưa về, còn đứa con gái thứ hai thì qua đời sau một vụ tai nạn, sau lần đó cậu tôi cũng bị trầm cảm luôn, đầu óc lúc nào cũng bị đau nhức. Thấy tôi về cậu mợ cũng vui vẻ hỏi han tình hình gia đình trên đó thế nào, giờ hai cậu mợ ở cùng với đứa con gái út, nó nhỏ hơn tôi 4 tuổi tên Hoa và tôi thường gọi nó là ú mập mập ú. Nó là đứa con gái xấu nết nhất mà tôi từng thấy, hồi đó đến giờ tôi với nó chuyên gia đánh nhau giành ăn giành uống. Nhưng lớn rồi thì tính tình phải thay đổi hơn thôi, hai chị em thương yêu nhau hơn, tên gọi cũng thay đổi ú thành út. Nó cũng thường gọi tôi là mèo thay vì gọi là Lệ hoặc Tài, cái tính nhõng nhẽo khóc nhè hồi trước cũng không còn nữa mà là hay dùng chiêu nước mắt cá sấu để hù doạ tôi thôi, có điều càng ngày nó càng bạo lực đánh tôi đau gần chết. Nhắc mới nhớ là nãy giờ sao không thấy nó đâu, mọi lần tôi về là nó chạy ra, không phải chạy ra tiếp đón mà là đòi nợ. Tôi hỏi cậu mợ thì mới biết là nó chưa đi học về, giờ cũng đang rãnh nên tôi lên trường đón nó, lên tới nơi cũng là lúc vừa tan trường. Một hồi trống dài bỗng vang lên rồi tắt lịm trong không gian. Từ các cửa lớp học sinh ùa ra, màu áo đồng phục trắng cả sân trường. Tiếng bước chân xen lẫn tiếng nói cười rộn rã. Những tốp năm, tốp ba vừa hướng ra cổng trường vừa chuyện trò sôi nổi. Dòng người tuôn ra cổng trường mỗi lúc một đông, tôi đứng trên bật thềm gần cổng trường, cơn gió thổi qua khiến tà áo tôi đung đưa theo gió. Trông tôi lúc này như một người lữ khách giang hồ trong phim kiếm hiệp vậy, đi ngang ai cũng liếc nhìn tôi một cái rồi thôi. Có lẽ cách ăn mặc của tôi không giống ở đây nên dễ gây sự chú ý, có lẽ họ biết tôi là người thành phố, thấy cũng hơi lạ nhưng tôi thích. Từ đằng xa tôi chợt gặp lại con nhỏ em họ tên Oanh của mình, cũng đã rất lâu và rất lâu rồi chúng tôi mới gặp nhau, khoảng tháng trước tới giờ, nói cho vui thôi hehe. Tôi vẫy tay gọi nó, nó cũng dừng xe chào hỏi tôi, tôi cũng hỏi thăm nó một hồi thì một tiếng ồ lớn từ phía sau nó phát ra. Nhìn lại, tôi thấy vài nhỏ bạn đứng sau lưng nó, chắc tụi nó tưởng tôi là bạn trai của nhỏ Oanh. Không, tôi chỉ là anh họ nó thôi. Nhỏ Oanh cũng giải thích cho tụi nó biết và tụi nó cũng chỉ hò reo một tiếng, tôi cũng thấy vui, nghĩ thầm công nhận cái lũ mấy con điên này tụi nó cũng hại não dễ sợ, không biết tụi nó đi hấp não ở đâu vậy nhỉ ?. Em tôi chào tạm biệt tôi và về trước chứ đứng trước cổng trường người ta lại đồn ầm lên thì khốn, tới lúc này con Hoa khùng nó mới chịu xuất hiện từ nóc nhà bay xuống í nhằm, từ trong trường đi ra. Nó thấy tôi nó cũng vui lắm, tôi cũng vậy. Và sự hại não không dừng lại ở đó, về nhà hai chị em ăn cơm xong thì phóng xe đạp vào trong nhà nhỏ Oanh kêu nó dắt đi chơi đâu đó. Ai ngờ nó dắt vào nhà nhỏ bạn nó, tới nơi thì thấy trong nhà một con bé bằng tuổi nó đi ra, chào hỏi cũng lịch sự lắm nhưng có cái tui ngại tiếp xúc với con gái nên cũng không chào lại, thế là nó nói tui chãnh, thấy tức không. Nó mời vào nhà chơi nhưng nói thẳng ra đây là nhà bà nội nó chứ không phải nhà nó, tôi còn đang ngần ngại thì bị tụi nó kéo vào. Thôi kệ, dù sao cũng tới nơi rồi, không vào chẳng lẽ đi về. Nó đem ra mời tui hai chai nước ngọt nhưng tui lại không dám uống, thế là lại bị nó kêu chãnh, ức chế thiệt. Giờ nghĩ lại biết vậy mình uống mẹ nó cho xong, tiếc thiệt hai chai nước ngọt chứ ít gì, uống cho bỏ ghét ai biểu kêu tui chãnh. Nãy giờ nói giỡn cho vui thôi chứ không phải tôi tham lam đâu nghen. Trước nhà nhỏ đó cũng hên là cánh đồng rộng lớn, trước mắt thấy được núi non, phong cảnh cũng không tệ. Ngồi trong nhà áp lực quá nên tôi ra đằng trước ngồi hóng gió ngắm cảnh cũng ok lắm. Rồi từ xa, một ông supper men phi xe đến, ông Việt chứ ai, tên thật của ổng thì sau này tôi mới biết thôi. Còn cái tên supper men cũng vậy, hỏi lý do tại sao tôi biết thì mấy bạn không cần biết, tại không biết cũng đâu có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới. Nhỏ Oanh cũng chăm chú nói chuyện với ông Việt lắm, bỏ mặc tôi với nhỏ Hoa ngồi bơ vơ, trời ơi Oanh ơi sao em ác thế, chơi không đẹp tí nào.... Còn Tiếp