Đánh giá: 5.3/10 từ 6 lượt
Đới Nhã Vũ nhìn khuôn mặt
nghiêng nghiêng ửng hồng của Noãn Noãn bằng ánh mắt đăm chiêu. Noãn Noãn dường như hơi khác ngày thường, cô ấy đang khẽ ngâm nga lời một ca
khúc, dường như vô cùng hạnh phúc. Cô ấy cũng thật đáng thương, bình
thường cô bị cô chú ở nhà cấm đoán nhiều thứ quá. Có lúc, Đới Nhã Vũ cảm thấy mình rất may mắn, có một gia đình vẹn nguyên hạnh phúc. Cảm giác
này cô chỉ có sau khi quen biết Noãn Noãn.
Bố mẹ Noãn Noãn đã rời xa cô ấy từ khi cô ấy còn rất nhỏ. Bố thì đi Mỹ, mẹ là một họa sĩ tự do, phiêu bạt nay đây mai đó.Noãn Noãn được cô ruột nuôi nấng, cũng chính là hiệu trưởng ai nấy gặp cũng
đều kính sợ của trường Mạn Nhã. Nhiều năm nay, trong lòng cô ấy dù có
tâm sự cũng không thể chia sẽ với ai.
Cho nên, Đới Nhã Vũ hoàn
toàn có thể hiểu được sự phóng túng tạm thời đêm nay của Noãn Noãn. Mấy
hôm nữa trở về Đài Bắc, Noãn Noãn sẽ lại phải tiếp tục cái cuộc sống quy củ của mình ở nhà dì Mạn. Đối với một thiếu nữ mười bảy tuổi mà nói,
điều này đòi hỏi một sự chịu đựng vô cùng lớn.
Bình luận truyện