"An Tiểu Yêu, em đang nghĩ gì thế hả ———"
Long Viêm Dạ ngồi bật dậy nhìn An Tiểu Yêu rồi hét lên hỏi. Cô nhóc này làm cho mình
không còn chút hào hứng nào nữa, Long Viêm Dạ nhìn An Tiểu Yêu nằm trên
giường thì trong đầu chợt hiện lên một hình bóng xinh đẹp khác. Long
Viêm Dạ vội vàng ném hình ảnh An An ra khỏi đầu, ánh mắt tà mị nhìn
khuôn mặt An Tiểu Yêu, rõ ràng khuôn mặt lẫn khí chất không giống nhau
nhưng sao lại làm mình liên tưởng đến An An.
"Nè, anh, anh không làm thật chứ? !"
Sau khi bị Long Viêm Dạ quát lớn làm tai An Tiểu Yêu ong ong nên cô
phải hỏi lại cho chắc. Khó khăn lắm mới chuẩn bị tâm lý tốt thế mà anh
ta lại không làm gì, không có việc gì tự nhiên đi chọc mình, đã mình còn làm bộ không sợ chết mới tức cười chứ, thật là xấu hổ quá. Long Viêm Dạ hơi nghiêng đầu nhìn cô, cảm thấy tức nên hừ lạnh một tiếng.
"Không làm, anh không muốn làm quỷ."
"A, thật nha. Tốt quá đi ———"
An Tiểu Yêu vỗ tay hoan hô lại còn nhảy lên sung sướng. Thì ra đối phó
với Long Viêm Dạ không khó, thật là dễ nha! Nhưng anh ta cũng thật nhàn
rỗi, không có việc gì làm liền đi ra ngoài thuê phòng ở thật lãng phí,
đúng là tên phá của mà, An Tiểu Yêu nhìn Long Viêm Dạ bằng ánh mắt khinh thường, Tiểu Yêu vừa nhảy xuống giường liền bị Long Viêm Dạ kéo lại.
"Em định đi đâu?"
"Tắm. Không phải anh nói sẽ không làm sao, đã mất tiền đi thuê phòng này mà không dùng thì thật lãng phí nha.
Không được, tôi phải bật hết đèn lên nếu không thì lãng phí tiền lắm."
An Tiểu Yêu miệng nói tay làm, bật tất cả các đèn lên. Nhìn từ cửa sổ
ra bên ngoài, màn đêm đã che phủ mọi nơi, ánh đèn đường sáng thành một
dải dài nhìn thật đẹp, An Tiểu Yêu đứng ngây người nhìn cảnh thành phố
về đêm thật lung linh. Không biết Long Viêm Dạ đến đứng cạnh An Tiểu Yêu từ lúc nào, nhìn An Tiểu Yêu đang bị thu hút bởi cảnh đẹp bên ngoài, An Tiểu Yêu lúc này rất dịu dàng làm cho trái tim Long Viêm Dạ đập lỡ một
nhịp. "Nếu em sợ lãng phí thì tối nay chúng ta ở lại đây không về nữa."
Hơi thở ấm áp thổi vào cổ An Tiểu Yêu, An Tiểu Yêu không cần nghĩ liền
từ chối ngay lập tức. "Không cần làm thế, tôi không muốn ở cùng chỗ này
với anh đâu, ai biết được nhỡ đâu anh lên cơn liềm đem tôi ăn sạch thì
sao. Tôi tắm xong thì chúng ta về nhà ———"
"Tiểu Yêu, anh nói thật mà. Anh đảm bảo không đụng đến em, chắc chắn đấy."
"Nhưng tôi tin tưởng vào cảm giác của mình hơn."
An Tiểu Yêu nhất quyết từ chối lời đề nghị của Long Viêm Dạ, cô thay
dép đi vào phòng tắm. Long Viêm Dạ tựa vào thành giường suy nghĩ, nhìn
bóng dáng nhỏ nhắn đi vào phòng tắm, Long Viêm Dạ biết mình đã động
lòng, nhưng còn An An, anh chưa tìm thấy thì vẫn chưa cam lòng vì đó là
cô gái duy nhất không thích tiền. A —— a——
Tiếng thét của An Tiểu Yêu trong phòng tắm truyền ra, Long Viêm Dạ lập tức chạy vào.
Trong phòng hơi nước lan toả mờ mờ ảo ảo, Long Viêm Dạ còn chưa kịp nhìn rõ cái gì ra cái gì thì một thứ gì đó tiến thẳng mặt anh, Long Viêm Dạ
không kịp tránh nên bị sưng một cục u trên trán, hung khí còn có mùi
thơm dìu dịu, cúi xuống nhìn thì hoá ra đó là xà bông.
Bánh xà phòng vừa rơi xuống đất thì tiếng sư tử rống của An Tiểu Yêu vang lên.
"Anh mau cút ra khỏi đây cho tôi, ai bảo anh vào đây hả ———"
Long Viêm Dạ xoa xoa chỗ bị sưng rồi nhìn bánh xà phòng, không nhịn
được phá lên cười. Cái mình thích chẳng phải là sức sống đáng yêu đó của An Tiểu Yêu ư, hắng giọng, Long Viêm Dạ đi ra ngoài.
"An
Tiểu Yêu, em nghe cho kỹ nha. Bắt đầu từ bây giờ anh chính thức theo
đuổi em, em tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đi ———"
"Cút ra ngoài ——— không nghe được anh nói gì cả, mau cút ra ngoài ngay ———"
Một khăn bông lại bay ra.
"———"
Đây là lần đầu tiên Long Viêm Dạ tỏ tình vậy mà lại bị đối xử như vậy
đấy, đưa tay ra túm lấy cái khăn, Long Viêm Dạ càng thấy vui hơn. Giả vờ không nghe thấy phải không, không sao, chuyện mình đã quyết sẽ không
thay đổi, xoay người ra ngoài phòng khách, Long Viêm Dạ quyết chờ An
Tiểu Yêu tắm xong rồi nói chuyện rõ ràng một lần.