Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 462: Chương 462: Ba ba. (Hạ)




Sắc mặt lão giả tái nhợt, vừa nghĩ tới mình vừa quát tháo huyết tử thì lập tức hãi hùng khiếp vía, âm thầm kêu khổ sau đó vội vàng ôm quyền cúi đầu nhận tội với Bạch Tiểu Thuầ.

- Gia tộc Thủy Nguyệt bái kiến huyết tử đại nhân!

Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, sau đó bay tới gần nhìn ba người này.

- Tại sao các ngươi biết đường ta đi?

Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng hỏi một câu.

Ba người bị ánh mắt Bạch Tiểu đảo qua, hai thiếu niên tu vị Ngưng Khí kâẩn trương cúi đầu hoảng sợ, cho dù là lão giả Trúc Cơ trước mặt cũng sợ hãi tới mức hô hấp dồn dập, trong đầu xuất hiện tin tức mình nhận được, đó là nghe đồn huyết tử Trung Phong vô cùng tàn nhẫn.

- Chúng ta không biết đường đi của huyết tử đại nhân, ta... Gia tộc Thủy Nguyệt chúng ta đang ở gần nơi này, chúng ta phải lưu ý tu sĩ qua lại, vừa rồi phát giác huyết tử đến nên nhanh chóng tới đây bái kiến, muốn mời huyết tử đại nhân tới chơi...

Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ gật gật đầu, hắn cảm thấy với thân phận huyết tử của mình làm chuyện gì cũng phải hung hăng càn quấy một ít, vì vậy hất tay lên rồi nói:

- Cũng tốt, mang bản huyết tử đi gia tộc các ngươi.

Đáy lòng lão giả run rẩy, không dám không theo, thậm chí trên mặt còn phải cố nặn ra nụ cười, hắn nhanh chóng dẫn đường cho Bạch Tiểu Thuần trở lại gia tộc Thủy Nguyệt.

Gia tộc Thủy Nguyệt nằm trong phạm vi Huyết Khê Tông, mặc dù không tính là gia tộc tu chân lớn nhưng cũng mạnh hơn các tiểu gia tộc nhiều, tính toán là trung đẳng, chiếm cứ ba ngọn núi, trên núi cây trái xanh biếc, so sánh với cảnh tượng hoang vắng bên ngoài thì thoải mái hơn nhiều.

Nhất là cây ăn trái nơi này mặc dù hơi đen nhưng lại tỏa ra mùi thơm kỳ lạ, mùi thơm này bao phủ cả gia tộc Thủy Nguyệt, tạo nên cảnh sắc mông lung.

Bạch Tiểu Thuần vừa mới tới gần đã phát hiện ra điểm kỳ lạ này.

- Huyết tử đại nhân, những trái cây này không phải gia tộc Thủy Nguyệt chúng ta trồng, mà vốn mọc hoang dại ở đây, Huyết Khê Tông đã từng lấy đi nghiên cứu một ít, phát hiện quả có độc không thể ăn, cũng khó có thể làm thuốc, tác dụng duy nhất của cây này là quả của chúng tỏa ra mùi hương xua tan một ít hung thú, cũng có thể sinh ra cảnh tượng mông lung...

Lão giả Trúc Cơ thấy thế cũng không kỳ lạ, bất cứ kẻ nào lần đầu tiên gia tộc Thủy Nguyệt của bọn họ đều bị những cây ăn quả này hấp dẫn, bao nhiêu năm rồi đã bị người ta nghiên cứu không biết bao nhiêu lần, cuối cùng xác định vật này vô dụng với tu sĩ.

Thân thể Bạch Tiểu Thuần lập tức bay thẳng tới gia tộc Thủy Nguyệt, sau khi đáp xuống ngọn núi đầu tiên thì cả gia tộc Thủy Nguyệt đều bị kinh động, liên tục đi ra bái kiến, Bạch Tiểu Thuần không để ý đến, hắn đi tới một cây ăn quả và hái một quả xuống, nhìn kỹ liền xác định lời gia tộc Thủy Nguyệt nói là thật.

- Cỏ cây vạn vật thiên kì bách quái... Loại hương thơm này có thể tạo ra ảo giác...

Bạch Tiểu Thuần hiếu kỳ nhìn cây cối, phát hiện cây ăn quả ở nơi này đã tồn tại thật lâu, thậm chí theo mạch lạc của những cây ăn quả này Bạch Tiểu Thuần tìm tới ngọn núi thứ ba, hắn tìm được một gốc cây già không thể phân biệt được nó bao nhiêu tuổi.

Gốc cây già này rất lớn, thân cây cần mười người giang tay ra ôm mới hết, một nửa vị trí đã héo rũ, một nửa còn lại không còn bao nhiêu sinh cơ, hiển nhiên đã sắp chết rồi.

Ở chỗ này trái cây có hương thơm càng đậm đặc hơn trước, Bạch Tiểu Thuần ngửi một hơi thì lâm vào ảo cảnh, hắn vận chuyển công lực mới có thể thoát ra khỏi ảo cảnh này.

- Đáng tiếc, chỉ cần vận chuyển công lực là thoát ra khỏi ảo cảnh rồi, nếu có thể trì hoãn được một hô hấp thì giá trị của trái cây sẽ khác biệt.

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, lúc muốn rời đi hắn lại biến sắc, cúi đầu nhìn vào túi trữ vật của mình.

Hắn vừa rồi phát giác trong túi trữ vật hình như có một tia khí tức biến hóa, linh thức quét qua dò xét bên trong, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần cổ quái, sau khi tộc nhân gia tộc Thủy Nguyệt rời đi thì hắn mới lấy mai rùa ra xem.

Mai rùa này có khả năng là vật vĩnh hằng bất diệt hắn tìm thấy trong động phủ của Tống Quân Uyển, hắn cho rằng con rùa bên trong mai rùa đã chết héo, nhưng hôm nay dường như bị mùi thơm kỳ lạ của gốc cây già này ảnh hưởng nên nó hơi có biến hóa.

Vào lúc này trong mai rùa có cái đuôi màu xanh thò ra Bạch Tiểu Thuần mở to mắt quan sát, hắn nhanh chóng phát hiện trong mai rùa có tứ chi của con rùa thò ra, ngay cả cái đầu cũng duỗi ra ngoài.

- Còn... Sống?

Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, hắn nhìn kỹ thấy đầu và tứ chi con rùa đang nhúc nhích nhưng không có chút sinh cơ nào, dường như là một con rối.

Bạch Tiểu Thuần quan sát nửa ngày thì cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không thấy được quá nhiều mánh khóe, thuận tay lay động đầu, tứ chi và cái đuôi con rùa một chút, khi thì lắc lư, khi thì vỗ lên mai rùa phát ra âm thanh 'ba ba ba'...

Không dừng lại tại gia tộc Thủy Nguyệt quá lâu, vào hoàng hôn cùng ngày gia tộc Thủy Nguyệt tặng hạ lễ, trong lúc tặng lễ bọn họ cẩn thận sợ đắc tội với mình, sau khi nhận xong Bạch Tiểu Thuần nghênh ngang rời đi, hắn lại phi hành tới gần sơn mạch Lạc Trần.

Đến nơi đây giống như thoát được gánh nặng, thở sâu sau đó tiến vào trong sơn mạch Lạc Trần, trên đường đi hắn rất cẩn thận, dùng linh thức dò xét phía trước, Bạch Tiểu Thuần dần dần phát hiện sơn mạch Lạc Trần này có sự khác biệt với những gì mình từng nhìn thấy.

Trong sơn mạch ẩn chứa khí tức vô cùng kinh người, mặc dù không có bộc phát nhưng lại làm Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía.

- Xảy ra chuyện gì...

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn càng cẩn thận, vào lúc đêm khuya hắn tìm một sơn cốc hoang vắng trong sơn mạch Lạc Trần nghỉ ngơi, nhưng cảnh tượng trước mặt lại làm hắn khiếp sợ.

Một đạo ánh sáng xuất hiện, nếu không phải đứng gần quan sát sẽ không phát hiện ra được, nó xuất hiện trong sơn mạch Lạc Trần giống như muốn thông thẳng lên trời, nó là một bức tường ánh sáng cực lớn.

Sơn mạch Lạc Trần dài bao nhiêu thì bứ tường ánh sáng này lớn bao nhiêu... Chia giao giới giữa Linh Khê Tông và Huyết Khê Tông ra làm hai, nhìn ánh sáng lập lòe của bức tường, Bạch Tiểu Thuần không cần tự mình kiểm tra cũng biết uy lực của nó là thế nào, nếu như mình cố xông qua chắc chắn hình thần câu diệt, đây là chuyện không cần nghi ngờ.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa, sau khi cảm ứng cẩn thận thì hắn cảm nhận được công pháp Linh Khê Tông chấn động.

- Sơn mạch Lạc Trần... Phòng tuyến mạnh nhất của Linh Khê Tông đối kháng Huyết Khê Tông!

Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn nhớ tới lúc ở Linh Khê Tông có nghe nói về lời đồn tại sơn mạch Lạc Trần.

Nghe đồn sơn mạch này chính là một phòng tuyến, là Linh Khê Tông xây dựng vào vạn năm tứước.

- Ta ở trong Huyết Khê Tông nên không cảm nhận được sự biến hóa của bên ngoài quá nhiều, trên thực tế... Chiến tranh giữa Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông đã sớm đạt tới cao trào, màn sáng xuất hiện đã chứng minh điểm này.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc một lát, hắn đứng ở khe núi nhìn về phía Huyết Khê Tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.