Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 461: Chương 461: Ba ba. (Thượng)




- Tu sĩ Vô Danh Phong, các ngươi khi nhục ma đầu chúng ta, chúng ta tuyệt đối không khuất phục, hôm nay nhất định phải mưu phản Huyết Khê Tông!

Đám ma đầu không ngừng gào thét, chúng bộc phát toàn diện chấn động cả Huyết Khê Tông, nhất là tu sĩ Vô Danh Phong càng toàn bộ hoảng sợ, phát hiện thì ra những ma đầu vốn thuộc về mình đã không còn nghe lệnh nữa.

Thậm chí trong đám ma đầu này có một đám lão ma dáng vẻ khí thế độc ác ngập trời, càng có một ma đầu địa vị tối cao trong đám ma đầu kia, chúng ma rõ ràng dùng nó làm trung tâm.

Ma đầu kia đang diễu võ dương oai, nó không ngừng gào thét.

- Chư vị ma hữu, mọi người lao ra, các ngươi yên tâm, chủ nhân của ta là đương kim huyết tử uy chấn tứ hải, mọi người không cần sợ, hôm nay là ngày Ma tộc chúng ta quật khởi, chúng ta muốn thoát ly Vô Danh Phong trấn áp, đây là cuộc chiến vì tự do.

Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, hắn nhận ra ma đầu này, đó chính là ma đầu trên Vô Danh Phong được hắn dùng vô số dược cặn bồi dưỡng, mà ma đầu này trong trí nhớ Bạch Tiểu Thuần rất nhu thuận, bây giờ bị bộ dáng ngang ngược thay thế, Bạch Tiểu Thuần nghe nó nói chuyện thì khiếp sợ.

Bạch Tiểu Thuần nuốt nước bọt, đổ mồ hôi trán, hắn nhanh chóng quay người đi, hắn sợ đám ma đầu kia bị trấn áp xong thì mình cũng bị Huyết Khê Tông tính sổ.

- Đáng chết, trước khi ta đi cũng có điều ngạc nhiên, vì sao trong luyện dươc ở Vô Danh Phong không xuất hiện ngoài ý muốn... Thì ra ngoài ý muốn này có thể kéo dài thời gian...

Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt, trong Huyết Khê Tông lúc này có vô số tiếng gào thét và tiếng lão tổ hừ lạnh.

Sau khi rời khỏi Huyết Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần hóa thành hào quang bay đi, trên bầu trời mây trắng bồng bềnh, cảm giác ngao du giữa thiên địa này rất thoải mái, Bạch Tiểu Thuần có cảm giác trời cao mặc ta đi.

Nhất là trong phạm vi thế lực của Huyết Khê Tông, hắn nhìn qua rừng rậm thấy có rất nhiều huyết sắc bay lên cao, còn có nhiều nơi tỏa ra khí tức trận pháp hung tàn.

Nhưng mà những vị trí hung tàn này vào lúc Bạch Tiểu Thuần bộc phát huyết khí của mình ra thì lập tức kinh hãi, lập tức co rút lại không dám xuất đầu lộ diện.

Trong phạm vi thế lực của Huyết Khê Tông, có thể nói đều có chút liên quan tới Huyết Tổ, Bạch Tiểu Thuần xuất hiện có dùng khí tức và huyết mạch của mình nghiền nát tất cả mọi thứ ở đây.

Mặc dù gặp gia tộc tu chân trong phạm vi Huyết Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần cũng không thèm quan tâm, thân phận huyết tử của hắn cực kỳ tôn quý, hắn nghênh ngang đi qua cũng chẳng ai dám nói gì, thậm chí còn phải đích thân ra bái kiến và chào hỏi.

Cho dù là hung thú khi phát hiện khí huyết của Bạch Tiểu Thuần đều tận lực tránh đi, không dám trêu chọc hắn.

Cho nên đoạn đường này Bạch Tiểu Thuần vừa đi vừa ngắm cảnh, cảm thấy nội tâm rất thích ý, trên đường đi hắn có lúc dừng lại tu hành Bất Tử Trường Sinh Công, thực lực sau khi rời khỏi Huyết Khê Tông đang tăng trưởng từ từ.

Tuy có bất đắc dĩ nhưng cũng không có biện pháp, cũng may Bạch Tiểu Thuần có truyền thừa của Huyết Tổ, hắn đã thông hiểu Bất Tử Quyển, cho dù tốc độ tu hành có chậm lại đi nữa, nhưng chỉ cần có phương pháp chính xác thì tăng tốc tu hành vẫn không có gì khó.

Về phần Tử Khí Thông Thiên Quyết, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ cẩn thận, lúc này đang ở trong phạm vi thế lực của Huyết Khê Tông không nên tu luyện làm gì, chờ bay qua sơn mạch Lạc Trần lại tu luyện thì tốt hơn.

Tuy Bạch Tiểu Thuần muốn tu hành Ngự Nhân Đại Pháp, từ khi có được tới bây giờ hắn vẫn chưa thi triển bao nhiêu lần, nhưng khi tu vị tăng cao, linh lực đạt tới Trúc Cơ trung kỳ thì hắn đã nắm giữ vài phần ảo diệu của Ngự Nhân Đại Pháp.

còn có pháp thuật lực hút và lực đẩy, Bạch Tiểu Thuần đã nghiên cứu nhiều năm, không cam lòng buông tha, trong lúc chạy đi vẫn phân tâm nghiên cứu.

Trên đường đi nếu hắn mệt mỏi, Bạch Tiểu Thuần tìm một gia tộc tu chân tống tiền, mỗi lần rời đi đám tộc nhân gia tộc tu chân kia đều xuất một phần đại lễ cung kính giao cho hắn.

Trên đường đi tới nơi này Bạch Tiểu Thuần rất cảm khái, hắn càng không nỡ thân phận huyết tử của mình, cảm giác mình đang buông tha tài phú cực lớn.

- Ai, Bạch Tiểu Thuần ta thật sự quá chính trực, rất có nguyên tắc, ta vì Linh Khê Tông mà buông tha tài phú lớn như vậy...

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng cảm giác mình làm thế là quá vĩ đại.

- Còn có Tống Quân Uyển...

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới Tống Quân Uyển thì nội tâm nóng lên, trong đầu xuất hiện dung mạo tuyệt thế của Tống Quân Uyển thì thở dài.

- Uyển nhi, chánh tà bất lưỡng lập ah...

Bạch Tiểu Thuần bộ dáng chính khí tận trời nhưng trong lòng cảm thấy đau xót, lúc quay đầu nhìn phương hướng Huyết Khê Tông lại càng đau lòng hơn nữa.

Càng rời xa Huyết Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần lại càng nhớ lại những tình cảnh trong Huyết Khê Tông, cuối cùng hắn thở dài và tăng tốc phi hành rời đi.

Rốt cuộc hắn nhìn thấy sơn mạch to lớn ở trước mặt, vùng núi này giống như một con cự long cực lớn đang nằm dài trên mặt đất.

Nhìn như không xa nhưng trên thực tế nếu phi hành, dựa theo Bạch Tiểu Thuần tính toán vẫn phải mất tới nửa ngày mới có thể đi tới.

- Bay qua sơn mạch trở về phạm vi của Linh Khê Tông...

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, ánh mắt trở nên quyết đoán, hắn phi hành thẳng về phía trước, bỗng nhiên bầu trời xa xa có ba đạo hào quang bay tới.

Trong ba đạo hào quang này có một già hai trẻ, lão giả tu vị Trúc Cơ, hai người khác tu vị Ngưng Khí bảy tám tầng, dựa vào pháp khí miễn cưỡng phi hành, lão giả kia đang cau mày quát tháo hai người trẻ tuổi bên cạnh.

- Chiến tranh sắp tới liên quan tới tương lai gia tộc Thủy Nguyệt của chúng ta, nếu tốc độ chậm thế này làm sao giữ được tính mạng.

- Điều khiển pháp bảo phi hành mặc dù cần tu vi chèo chống, nhưng kỹ xảo phi hành cũng là một trong những biện pháp cần nắm giữ!

Khi lão giả quát tháo thì hai người trẻ tuổi cắn răng, tăng lực điều khiển pháp khí dưới thân, nhưng pháp khí vẫn lung la lung lay, một người trong đó còn té ngã xuống đất.

- Phế vật, gia tộc tốn hao tài nguyên bồi dưỡng ngươi, chẳng lẽ bồi dưỡng lên súc vật sao!

Lão giả hất tay áo lên tiếp được, sắc mặt âm trầm răn dạy, bỗng nhiên nhìn thấy thân ảnh Bạch Tiểu Thuần đứng ở xa xa.

- Hừ, tu sĩ đuôi mù, không biết nơi này thuộc phạm vi thế lực của gia tộc Thủy Nguyệt sao, nơi này nghiêm cấm phi hành, còn không cút xuống cho ta!

Lão giả này đang tức giận, vào lúc này phát tay áo quát tháo Bạch Tiểu Thuần, tiếng nói càn quấy vang vọng các nơi.

Bạch Tiểu Thuần đang bay tới gần và đã chú ý tới ba người này, vốn không có ý định để ý tới, nhưng chưa chờ hắn bay qua thì lão giả này dường như phát điên lớn lối với hắn.

- Ngươi nói cái gì?

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn ba người.

Đột nhiên lão giả mở to mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần một lúc, lập tức hít khí lạnh, sắc mặt biến hóa, toàn thân run rẩy.

- Đó là... Huyết tử Trung Phong, ôn ma Dạ Táng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.