Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 579: Chương 579: Bạch sư huynh, ngươi vào đi. (Hạ)




Tống Quân Uyển lườm Bạch Tiểu Thuần, nàng hừ lạnh, không quan tâm tới hắn, sau khi đi vào động phủ liền kiểm tra cẩn thận một lúc, lại lườm Bạch Tiểu Thuần, nàng không nói câu nào liền rời đi.

Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, Hầu Tiểu Muội tiến lên khoác tay Bạch Tiểu Thuần.

- Tiểu Thuần ca ca, ta cũng nhớ ngươi, hôm nay ta ở lại nơi này với ngươi.

- Ah?

Bạch Tiểu Thuần khẽ giật mình.

- Như thế nào, Tiểu Thuần ca ca, ngươi không thích ta ở cùng với ngươi sao?

Hai mắt Hầu Tiểu Muội đẫm lệ nhìn Bạch Tiểu Thuần, vành mắt còn có nước mắt đảo quanh.

Bạch Tiểu Thuần vội vàng lắc đầu, hắn vội vàng vỗ ngực.

- Làm gì có chuyện đó...

Không đợi hắn nói xong, Hầu Tiểu Muội đã cười tươi kéo Bạch Tiểu Thuần đi vào động phủ, nàng dùng cả đêm ngồi bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, không ngừng nói chuyện, Bạch Tiểu Thuần trơ mắt nhìn thời gian trôi qua, sau khi qua canh ba thì hắn thở dài.

- Tiểu Thuần ca ca, ta nghe nói Trần Mạn Dao sư tỷ có ước hẹn với ngươi đấy?

Hầu Tiểu Muội cười tủm tỉm hỏi.

- Ước hẹn thì thế nào, nàng bảo ta đi thì ta phải đi sao, Bạch Tiểu Thuần ta thân là thiếu tổ tông môn, ta mới không đi!

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần đang lo lắng, hắn nói lời chính nghĩa đầy chính khí.

Tới sáng sớm ngày thứ hai Hầu Tiểu Muội mới rời đi, Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi, kết quả... Tống Quân Uyển đến, cứ thế một đêm lại một đêm...

Trong một tháng này Tống Quân Uyển và Hầu Tiểu Muội mỗi người ở một ngày, chiếm cứ thời gian của Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần cũng không có biện pháp đi thu thư tình, cũng không có biện pháp đi phó ước...

Cũng may tông môn vừa mới thành lập nên có quá nhiều việc, tất cả mọi người có không ít chuyện cần làm, Hầu Tiểu Muội và Tống Quân Uyển không thể không rời đi, lúc này Bạch Tiểu Thuần mới thở ra một hơi.

Tuy trong một tháng này chuyện thư tình và ước hẹn với Trần Mạn Dao đã thành quá khứ, đàm luận cũng ít đi rất nhiều, nhất là Tống Quân Uyển và Hầu Tiểu Muội xuất hiện càng làm đau lòng nhiều nữ tử.

Khi Bạch Tiểu Thuần tự do xuất hiện trong tông môn, hắn bi ai phát hiện không còn ai đưa thư tình cho mình.

- Ta biết ngay sẽ như vậy...

Bạch Tiểu Thuần ủ rũ không cam lòng đi bộ thêm vài ngày, cuối cùng hắn tuyệt vọng phát hiện đã không còn thư tình.

Lúc trở về động phủ hắn mới ngẩn người, cho đến đêm khuya hắn mới nhìn cảnh đêm bên ngoài, đôi mắt nheo lại.

- Ta thân là thiếu tổ tông môn, ước hẹn của... Trần sư muội không đi không tốt... Mặt khác, cũng nên đi xem Trần Mạn Dao... Có mục đích gì!

Sâu trong mắt Bạch Tiểu Thuần có hào quang lóe sáng, cảm giác mình đã cân nhắc rất đầy đủ phù hợp với thân phận của mình, vì vậy hắn ho khan một tiếng lặng lẽ rời khỏi động phủ, trên đường đi hắn không muốn ai chú ý tới, hắn từ từ đi tới động phủ của Trần Mạn Dao.

Nơi đây là sơn mạch Đan Khê nhất mạch, ban đêm hôm nay rất yên tĩnh, Bạch Tiểu Thuần đi đường chỉ có thể đi đường vòng, xác định chung quanh động phủ Trần Mạn Dao không có người nào khác, sau đó hắn mới tới bên ngoài động phủ Trần Mạn Dao, lại cẩn thận quan sát, thậm chí còn vận dụng Thông Thiên Pháp Nhãn nhìn vào trong động phủ, hắn thấy có thân ảnh một người con gái đang ngồi đả tọa.

Chung quanh cũng không có bố trí khác, thậm chí Bạch Tiểu Thuần cũng không có cảm nhận được nguy hiểm, lúc này hắn mới yên tâm.

Nơi đây rất yên tĩnh, chỉ có một con đường nhỏ đi thông tới động phủ, ngoài động phủ còn có hồ nước, trong hồ nước hoa sen mọc thành từng đám, chung quanh con đường nhỏ có rất nhiều đóa hoa màu tím tỏa hương thơm ngát.

Đứng ngoài động phủ, Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, ho khan một tiếng mới lên tiếng.

- Trần sư muội nghỉ ngơi chưa, bản thiếu tổ đến phó ước.

Lời của Bạch Tiểu Thuần truyền vào trong động phủ, trong động phủ nhanh chóng có tiếng kinh hô vang lên.

- Là Bạch sư huynh?

Giọng nói nhu hòa này là của Trần Mạn Dao, khi nói xong liền mở cửa động phủ, Trần Mạn Dao mặc tiểu sam thiếp thân làm nổi bật dáng người lồi lõm của nàng, thân thể của nàng càng rõ ràng dưới trăng, thậm chí còn mang theo hấp dẫn khó nói nên lời, nàng vui vẻ nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Bạch sư huynh, ngươi vào đi.

Trần Mạn Dao cười tươi như hoa, hơi ngượng ngùng nghiêng người nhường lối.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn Trần Mạn Dao, không có đi vào, hắn như cười mà không phải cười, còn ẩn ẩn mang theo khí thế ác liệt bức người.

Gương mặt Trần Mạn Dao càng đỏ, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm giống như nàng không mặc quần áo, vì vậy lui ra sau vài bước, nàng ngập ngừng kêu một tiếng.

- Bạch sư huynh...

- Thú vị, đáng tiếc Trần Mạn Dao ngươi diễn không giống ah.

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu cười nói, ý ác liệt trong mắt càng rõ ràng.

- Vô duyên vô cớ lại tặng khăn tay cho ta.

- Không có nguyên do lại hẹn ta canh ba tới gặp.

- Ước hẹn đã qua một tháng nhưng không thấy ngươi có hành động khác... Trần Mạn Dao, ngươi thật cho rằng bản thiếu tổ là đứa trẻ ba tuổi hay sao, hoặc ngươi cho rằng ta là kẻ thấy nữ tử thì đầu óc mê muội! Sợ rằng sự kiện thư tình cũng là ngươi bày ra, tất cả chỉ vì hấp dẫn ta tới đây!

Bạch Tiểu Thuần nói mỗi câu đều mang theo giá lạnh, đến cuối cùng lực lượng Thiên Đạo Kim Đan hình thành uy áp và hóa thành cuồng phong quét ngang bốn phía, sắc mặt Trần Mạn Dao càng ngày càng khiếp sợ.

Dù sao nàng chỉ là Trúc Cơ mà thôi!

- Ta vốn không muốn đến, nhưng bản thiếu tổ muốn xem mánh khóe của ngươi là thế nào, như vậy cũng phải nên tra xét một chút, nhìn xem ngươi có mục đích gì!

Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, lúc lên tiếng còn mang theo khí chất ác liệt, toàn thân của hắn mang theo sát khí, nhất là ánh mắt sắc bén như dao ép Trần Mạn Dao thở hồng hộc.

- Bạch sư huynh, ta...

Trần Mạn Dao đi lên phía trước vài bước, đang muốn mở miệng thì hàn quang lóe lên trong mắt Bạch Tiểu Thuần, hắn nâng tay phải lấy cây dao găm sừng trâu ra, nó bồng bềnh trên đỉnh đầu của hắn, nó tỏa ra uy áp chí bảo, uy áp này phối hợp với tu vi Thiên Đạo Kim Đan của Bạch Tiểu Thuần, lập tức hình thành sát cơ ngập trời bao phủ Trần Mạn Dao.

Đây chính là sừng Nghịch Long.

- Đừng nhúc nhích, ngươi chỉ có thể nói ba câu, vừa rồi là một câu, chỉ còn hai câu, nếu ta không hài lòng, ta có quyền lực đánh chết bất cứ đệ tử nào.

Bạch Tiểu Thuần mở miệng.

Vào lúc này Bạch Tiểu Thuần nhìn như như thường, nhưng chân trái của hắn đang tụ sức phát lực, tùy thời có thể bộc phát, một khi bộc phát thì hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi đây.

Thậm chí hắn đã mở Cửu Châu Đồ ra từ lâu, tùy thời sẽ truyền tống cự ly ngắn.

Bước chân Trần Mạn Dao dừng lại, nàng nhìn Bạch Tiểu Thuần thật sâu, nhất là vị trí của Bạch Tiểu Thuần đang đứng lại ở bên ngoài trận pháp của nàng, rất hiển nhiên lúc đối phương đến đã chuẩn bị rất đầy đủ.

Hô hấp của nàng bình tĩnh lại, trong lòng của nàng lần đầu tiên sinh ra kiêng kị với Bạch Tiểu Thuần, nàng nhìn thẳng vào Bạch Tiểu Thuần, bỗng nhiên tươi cười và thu lại dáng vẻ ngượng ngùng lúc trước, trong mắt còn mang theo hào quang bí ẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.