Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 580: Chương 580: Cái gì gọi mà Man Hoang




- Khó trách đám lão gia hỏa kia lưu ý ngươi như vậy... Bạch Tiểu Thuần, ta không có ác ý, điểm này ta có thể thề, muốn gặp ngươi ở đây chỉ vì có một việc và có một người muốn gặp ngươi!

Trần Mạn Dao vừa cười vừa nói.

- Ngươi còn một câu!

Bạch Tiểu Thuần nói ra, dao găm sừng Nghịch Long đang lóe sáng.

Sắc mặt Trần Mạn Dao hơi biến hóa, sau khi trầm mặc liền hung ác nói một câu.

- Dạ Táng, mặt nạ, Bạch Tiểu Thuần, thần bí thế lực, ám tử, vật bất tử bất diệt.

Trần Mạn Dao nói ra câu này làm sắc mặt Bạch Tiểu Thuần âm trầm, hai mắt hắn mở to, đầu óc hắn chấn động mạnh, hắn không do dự cho sừng Nghịch Long bay thẳng về phía Trần Mạn Dao, chân trái của hắn nhấn vào mặt đất lui ra sau thật nhanh, vào lúc lui ra sau, Bạch Tiểu Thuần cũng lấy Cửu Châu Đồ ra.

Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn đoán được Trần Mạn Dao có chút mánh khóe, nhưng hắn không ngờ đối phương lại là người của thế lực thần bí!

Nhưng đột nhiên mi tâm Trần Mạn Dao xuất hiện vòng xoáy màu đen, vòng xoáy này vừa xuất hiện đã có một đám chỉ đen bay ra ngoài, chỉ đen này quấn lấy sừng Nghịch Long, sừng Nghịch Long này bị định trụ giữa không trung.

Vào lúc này trong chỉ đen có giọng nói tang thương mang theo lo lắng vang lên.

- Đạo hữu tin tưởng lão phu một lần, lão phu cũng bất đắc dĩ, lúc này mới ra hạ sách như vậy, không tiếc bại lộ thân phận của Dao nhi, xem như lấy sinh tử của nàng làm tiền đặt cược, tất cả chỉ muốn nói chuyện với ngươi một lần, ngươi tin tưởng ta đặt cược một lần có được hay không.

- Ngươi bây giờ tùy thời có thể rời đi, ngươi hãy nghe ta nói mấy câu, nếu không thoả mãn, ngươi tùy thời có thể đi!

Chỉ đen ngưng tụ lại với nhau tạo thành một hư ảnh lão giả, hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần mang theo phức tạp, thâm thúy, càng có khách khí và cung kính!

Bạch Tiểu Thuần cố gắng khôi phục tâm tình, hiện tại hắn sớm lui tới giữa không trung, thậm chí ba động này sẽ làm Nghịch Hà Tông chú ý, lúc này có tu sĩ tuần tra và trưởng lão Kết Đan hậu kỳ bay tới.

- Thiếu tổ, có chuyện gì?

- Xảy ra chuyện gì?

Mấy tu sĩ tuần tra mở miệng, ánh mắt nhìn qua bốn phía, có chút nghi hoặc, nhưng càng quỷ dị là bọn họ không thấy lão giả do chỉ đen tạo thành đứng ở bên dưới, chỉ chú ý tới Bạch Tiểu Thuần mà thôi.

Bọn họ lại làm như không thấy khu vực phía dưới.

- Trừ khi trong Nghịch Hà Tông các ngươi có Thiên Nhân, nếu không sẽ không ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của lão phu, cũng không thể nhìn thấy tất cả, ngươi không có tiến vào phạm vi này, bọn họ có thể nhìn thấy ngươi!

Hư ảnh lão giả do chỉ đen biến thành lên tiếng, giọng nói này chỉ có mình Bạch Tiểu Thuần nghe được.

Bạch Tiểu Thuần dừng bước, sắc mặt âm trầm nhìn chung quanh, hắn khó hiểu và nghi ngờ, lúc này hắn cúi đầu nhìn hư ảnh lão giả kia.

Cảnh tượng quỷ dị này làm Bạch Tiểu Thuần trầm mặc.

- Đại lục Thông Thiên có diện tích rất lớn, dùng Thông Thiên Hải làm trung tâm lan tới bốn nhánh sông, nước sông tỏa ra các nơi tạo thành bốn mạch tu chân đông tây nam bắc hiện tại!

Lúc Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, hư ảnh lão giả lại lên tiếng.

- Bốn con sông này lại phân thành bốn nhánh nhỏ khác, lại phân thành bốn dòng suối, lại có thêm vô số đoạn rẽ nhỏ giống như rễ cây, nước Thông Thiên Hà tạo ra linh khí bao trùm phạm vi rất rộng... Nhưng trên thực tế so với đại lục Thông Thiên chính thức, phạm vi linh khí bao phủ chỉ chiếm một nửa đại lục mà thôi.

- Một nửa khác bao quanh đại lục Thông, không có bị linh khí Thông Thiên Hà bao phủ, nơi đó được gọi là Man Hoang!

Hư ảnh lão giả nói ra lời này, sau khi Bạch Tiểu Thuần nghe xong tâm thần chấn động rất mạnh.

Lúc trước hắn có một ít suy đoán, tuy đạt được đáp án là thật, nơi không có khí tức Thông Thiên Hà được gọi là cấm khu, không có tu sĩ sinh sống.

Nhưng trước mắt đối phương nói ra thì Bạch Tiểu Thuần cũng biết tin tức, mà lão giả cũng có thể cảm nhận được, dường như đối phương không có nói sai.

- Nếu như nói khởi điểm linh khí cuẩ Thông Thiên Hà là một địa bàn, bốn đại tông môn thượng du chính là quan phủ của bốn mạch, như vậy người trong Man Hoang bị người quan phủ gọi là... Phản đảng!

- Lão phu đến từ Man Hoang, mà Huyết Tổ của Huyết Khê Tông cũng đến từ Man Hoang!

- Bởi vì một ít nhân quả đặc thù nên thi thể Huyết Tổ mới lưu lại nơi này.

Hư ảnh lão giả thở sâu, ngưng trọng mở miệng.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần co rút lại, vì sao năm đó người thế lực thần bí lại truy lùng vật bất tử bất diệt trên người Huyết Tổ, lại được lão giả giải thích, Bạch Tiểu Thuần suy đoán ra tất cả nguyên nhân trong đó.

- Chúng ta không nhất định cần vật bất tử bất diệt kia, ngươi nguyện ý giữ thì cứ giữ lấy, sở dĩ thái độ của lão phu cải biến, thậm chí còn nói những lời này với ngươi, cũng bởi vì ngươi đạt được truyền thừa của Huyết Chủ, trở thành Huyết Tổ nhị đại!

- Cuối cùng, ngươi đã có nhân quả với Man Hoang!

Hư ảnh lão giả nội tâm hơi an, chỉ cần Bạch Tiểu Thuần không lập tức rời đi, cho hắn nói chuyện cơ hội, như vậy hết thảy cũng có thể bàn.

Hắn lo lắng nhất chính là Bạch Tiểu Thuần vẫn như lúc trước không chịu nói chuyện với hắn.

- Cho nên lão phu mấy lần dùng mặt nạ muốn câu thông với ngươi, nhưng tâm phòng bị của ngươi úa mạnh, rơi vào đường cùng mới mạo hiểm cực lớn như lần này, bảo Dao nhi âm thầm thôi phát một loạt sự kiện dẫn ngươi đến đây.

- Lão phu đại biểu ý chí một nhóm thành trì Man Hoang hy vọng có thể bảo trì liên hệ với ngươi, mà liên hệ này có lợi với ngươi, ám tử của chúng ta trải rộng tất cả tông môn ở bốn mạch, có thể cung cấp vô số tiện lợi cho ngươi, càng có thể cung cấp cho ngươi tất cả tin tức có quan hệ tới thế giới này.

- Nhưng ngươi cũng cần trả giá mới được...

Hư ảnh lão giả nói một câu, nói xong hắn ôm quyền cúi đầu với Bạch Tiểu.

Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn im lặng và có ý rời đi, nhưng đối phương nói không có chút sơ hở nào, càng giải thích nhiều khó hiểu của hắn, nhất là không tiếc bạo lộ thân phận Trần Mạn Dao, từ đó có thể thấy rõ thành ý của đối phương.

Nhất là... Lão giả nói hắn có được tất cả tình báo, chỉ cần mình muốn biết thì hắn cũng cho ra đáp án.

Nghĩ tới đây nội tâm Bạch Tiểu Thuần hơi động, tu sĩ tuần tra đang xem xét chung quanh, không thu hoạch được gì liền đi tới bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, bọn họ khó hiểu nhìn hắn.

- Các ngươi đi trước đi, mới vừa rồi ta bị ảo giác, phiền toái chư vị.

Bạch Tiểu Thuần nói với mọi người.

Trưởng lão Kim Đan hậu kỳ trong đám người nhìn Bạch Tiểu Thuần thật sâu, không có hỏi, hắn gật đầu sau đó mang người rời đi.

Nơi này khôi phục yên tĩnh thật nhanh.

- Bất cứ chuyện gì ngươi đều có thể có được đáp án?

Bỗng nhiên Bạch Tiểu Thuần lên tiếng.

Bạch Tiểu Thuần hỏi câu này làm lão giả thở ra một hơi, hắn biết rõ chính mình đã đả động Bạch Tiểu Thuần, xem như có cơ hội tiếp xúc với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.