- Không dám nói bất cứ chuyện gì, chỉ có thể nói đại đa số chuyện, không có chuyện Man Hoang chúng ta không biết, ám tử của chúng ta bố trí khắp đại lục Thông Thiên, cho dù là thượng du, trung du hay là hạ du, tất cả đều có người của ta!
Thấy Bạch Tiểu Thuần có vấn đề muốn hỏi, lão giả chần chờ một chút, đây là câu hỏi đầu tiên của Bạch Tiểu Thuần, hắn suy nghĩ cẩn thận một chút cũng không có nói quá vẹn toàn, nhưng lại phải ẩn chứa ý ngạo nghễ, rất rõ ràng hiển nhiên phương diện tình báo của mình rất tự ti.
- Tốt, ta muốn hỏi một người!
Bạch Tiểu Thuần trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng.
- Tu vi gì?
Lão giả lập tức hỏi.
- Hẳn là Trúc Cơ!
Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, nói ra.
- Tu vi Trúc Cơ? Việc này đơn giản, đây là lần đầu tiên chúng ta thành lập liên hệ, như vậy đi, lần này miễn phí không thu phí tổn nào cả, nói đi, tên của người này và những gì ngươi muốn biết.
Nội tâm lão giả thở ra một hơi, nói rất nhẹ nhõm, nhưng với Man Hoang tràn ngập cả đại lục Thông Thiên đại lục, muốn biết tin tức một tu sĩ Trúc Cơ, tuy nhiên tu sĩ Trúc Cơ rất nhiều nhưng muốn biết tin tức lại đơn giản.
Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, nhìn thấy hư ảnh lão giả ưự tin như vậy, trong lòng của hắn cũng sinh ra hi vọng.
- Người này tên là Đỗ Lăng Phỉ, nàng... Lúc trước nàng ở trong Linh Khê Tông, nàng có một lần từng xuất hiện trong thí luyện huyết tử Huyết Khê Tông, ta muốn biết thân phận chân chính của nàng.
- Tìm thân phận của người này? Dù ngươi chỉ biết rõ hai chuyện, nhưng chỉ cần người này từng tồn tại, chúng ta có thể tra được, ngươi chờ một chút!
Lão giả chỉ cười cười, thân thể lập tức mơ hồ biến mất không thấy gì nữa, giống như trở lại Man Hoang để câu thông hay phát động thủ đoạn tìm kiếm gì đó.
Về phần Trần Mạn Dao đang nhắm mắt lại, dường như sự xuất hiện của lão giả làm nàng bị lâm vào tình cảnh phong ấn, nếu cứ tiếp tục quá lâu sẽ làm cho nàng bị thương không cách nào nghịch chuyển được.
Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, hắn đang chờ đợi, thời gian trôi qua nửa canh giờ, mắt nhìn đối phương còn không có xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần có chút lo lắng.
Lại qua một nén hương, đột nhiên thân thể Trần Mạn Dao chấn động, trong mi tâm có sợi chỉ đen bay ra, nó nhanh chóng ngưng tụ thành lão giả.
Chỉ có điều lúc này sắc mặt lão giả vô cùng tái nhợt, lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần trong mắt mang theo vẻ kỳ quái và mờ mịt.
- Thế nào, có đáp án sao?
Bạch Tiểu Thuần vội vàng hỏi.
- Chuyện này... Ngươi đổi vấn đề đi.
Lão giả chần chờ một lát mới nói với Bạch Tiểu Thuần.
- À? Không phải ngươi mới nói vấn đề này rất đơn giản, không phải chỉ tìm người đơn giản sao, vì sao không tra được?
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, tức giận nói.
Lão giả cười khổ, trong mắt mờ mịt còn mang theo sợ hãi, trầm mặc một lát lại lắc đầu.
- Thật sự tra không được.
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần co rút lại, hắn nhìn lão giả rồi lấy túi trữ vật ra.
- Tiểu ô quy đang ở bên trong, ta không tìm thấy nó nhưng ta biết rõ nó vẫn còn, ta bắt nó cho các ngươi, ngươi tra thân phận Đỗ Lăng Phỉ cho ta.
- Ngươi đổi vấn đề đi, nàng này... Lão phu thật không tra được, vừa rồi ta chỉ trở về nói một câu, lại bảo người đi tra xét, không ngờ cả đô thành chấn động, thậm chí còn làm thiên địa biến hóa, càng khủng bố hơn chỉ trong nháy mắt các ám tử chết bất đắc kỳ tử, có nhiều người chết quá khó hiểu.
- Ngươi nói ta còn dám tra người này hay sao, hoặc người này cực kỳ thần bí, hoặc là có địa vị to lớn không cách nào tưởng tượng, ngươi... Tốt nhất không nên đi trêu chọc, vĩnh viễn không gặp mặt mới tốt.
Lão giả nhìn Bạch Tiểu Thuần, hắn cười khổ, cũng không muốn gạt Bạch Tiểu Thuần, thật sự khi trở về điều tra đã xảy ra biến hóa kinh thiên động địa, nội tâm cũng phiền muộn, Bạch Tiểu Thuần chỉ tùy ý hỏi một vấn đề đã xảy ra biến hóa khủng khiếp như vậy, cũng hiểu đây là chuyện không tưởng tượng nổi, thậm chí ngay cả bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng có một tia lực lượng thần bí...
Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, tâm thần sinh ra sóng gió ngập trời, hắn có thể nhìn ra đối phương không có nói dối, nửa ngày sau Bạch Tiểu Thuần nhìn lão hỏi.
- Không có chút manh mối nào?
Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần chấp nhất như thế, lão giả chần chờ, hắn không muốn cắt đứt quan hệ với Bạch Tiểu Thuần, hiện tại hắn cắn răng nói một câu.
- Chỉ có một manh mối, vừa rồi các ám tử ở bên ngoài chết đột ngột, có hơn phân nửa... Đều tử vong trong Tinh Không Đạo Cực Tông! Về phần điều này đại biểu cái gì thì chính ngươi suy nghĩ!
Lão giả nói xong lại ôm quyền cúi đầu với Bạch Tiểu Thuần.
- Nếu ngươi muốn liên hệ với ta thì có thể liên lạc qua mặt nạ, nếu có lo lắng, ngươi tùy thời tìm Dao nhi, tuy Dao nhi là ám tử, nhưng sẽ không có ác ý với Nghịch Hà Tông, kính xin đạo hữu hạ thủ lưu tình...
Lão giả nói chuyện mang theo khẩn cầu, hóa thành chỉ đen trở lại trong mi tâm Trần Mạn Dao.
Thân thể Trần Mạn Dao chấn động, sau khi mở mắt ra đã khôi phục tinh tỉnh, nàng nhìn Bạch Tiểu Thuần, muốn nói cái gì đó nhưng không nói nữa, chỉ cúi đầu trở lại động phủ.
Bạch Tiểu Thuần đứng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn trăng sáng, trong lòng nhớ lại chuyện cũ.
- Ám tử trong Tinh Không Đạo Cực Tông tử vong nhiều nhất... Đây không phải nói rõ thân phận Đỗ Lăng Phỉ đang ở trong Tinh Không Đạo Cực Tông sao, cũng có thể tìm ra manh mối ở nơi đó.
- Đỗ Lăng Phỉ, rốt cuộc ngươi là ai...
- Tìm kiếm như thế thật mệt mỏi...
Bạch Tiểu Thuần than nhẹ, lắc đầu, Đỗ Lăng Phỉ vốn đã trở thành quá khứ, nhưng nó lại như sợi tơ thần bí trong lòng của hắn, hoàn toàn không thể xóa được.
Trong trầm mặc, Bạch Tiểu Thuần quay người đi về phía Nghịch Hà Sơn, hắn không trở lại động phủ mà là đi tìm chưởng môn Trịnh Viễn Đông.
Chuyện có quan hệ với Trần Mạn Dao, có quan hệ Man Hoang và cả chuyện mặt nạ, Bạch Tiểu Thuần biết rõ mình không thể tiếp tục giấu diếm, nếu ám tử của đối phương đã xuất hiện thì cũng nên báo cho tông môn biết.
Lúc sáng sớm Bạch Tiểu Thuần rời đi, hắn mang tất cả mọi chuyện nói với chưởng môn sư huynh Trịnh Viễn Đông, về phần chuyện sau đó hắn không tham gia, xử lý như thế nào sẽ do tông môn quyết định.
Mà việc này quá lớn, Trịnh Viễn Đông cũng không cách nào tự mình làm chủ, sau khi bái kiến lão tổ bốn mạch, lão tổ bốn mạch còn triệu kiến Trần Mạn Dao, cuối cùng không có chuyện gì xảy ra, tất cả như ban đầu.
Trần Mạn Dao vẫn ở trong Nghịch Hà Tông, vẫn là tiên tử trong lòng tất cả nam đệ tử, vẫn là thiên kiêu như trước, nhưng Bạch Tiểu Thuần biết rõ, nhất định là lão tổ bốn mạch dã đạt thành hiệp nghị với thế lực sau lưng Trần Mạn Dao.
Sau khi buông việc này, Bạch Tiểu Thuần bắt đầu tiếp tục tu hành, cho dù là Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết hay là Bất Tử Cân vẫn đang tiến bộ từ từ, mà Tu Chân giới trung du, nhất là khi Nghịch Hà Tông trở thành bốn đại tông, vị trí tông môn có linh lực thiên địa vượt xa hạ du, cho nên Bạch Tiểu Thuần tu hành nhanh hơn lúc ở hạ du nhiều.