Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 578: Chương 578: Bạch sư huynh, ngươi vào đi. (Thượng)




Hứa Bảo Tài hít khí lạnh, hắn si ngốc nói ra lời này, xưng hô đệ nhất mỹ nữ không phải do hắn tự phong, mà trong danh sách ghi chép truyền khắp cả tông môn, thậm chí bao nhiêu nam tử đều nằm mộng thấy nàng, Hứa Bảo Tài ưỡn ngực ra, hắn cố làm ra dáng vẻ phong độ nhất có thể.

Ngay cả Trương Đại Bàn cũng vô ý thức co rúm người hớp cái bụng vào, trong đôi mắt còn mang theo hào quang sáng ngời.

- Không thể nào, chuyện này cũng quá khoa trương rồi.

Bạch Tiểu Thuần nghe tiếng hít khí lạnh bốn phía, cũng nhìn thấy hành động của Hứa Bảo Tài cùng Trương Đại Bàn, hắn ngạc nhiên nhìn Trần Mạn Dao, tuy cảm giác đối phương thật sự rất đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng không có cảm giác thần hồn điên đảo.

- Hừ, nàng thu được thư tình chắc chắn không nhiều bằng ta!

Bạch Tiểu Thuần nhìn Trần Mạn Dao, càng nhìn càng cảm thấy nữ tử này đang làm dáng.

Lúc không kiên nhẫn định bỏ đi, bỗng nhiên Trần Mạn Dao đi nhanh vài bước, giọng nói như chim sơn ca, âm thanh êm tai như gió xuân thổi vào mặt.

- Bạch sư huynh, xin dừng bước.

Bạch Tiểu Thuần khẽ giật mình, đây là lần đầu tiên đối phương chào hỏi mình, vì vậy nghiêng đầu nhìn sang.

Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn, Trần Mạn Dao đỏ mặt giống như đang ngại ngùng, cúi đầu đi tới còn cầm một cái khăn tay màu hồng nhạt trong tay, nàng nhanh chóng đặt vào trong tay Bạch Tiểu Thuần.

- Bạch sư huynh có thời gian, canh ba đêm nay có thể tới động phủ của muội... Ngồi một chút...

Trần Mạn Dao cố lấy hết dũng khí nói nhỏ một câu, sau khi nói xong dung nhan mỹ lệ của nàng đỏ bừng, lại dùng đôi mắt thiên kiều bá mị nhìn Bạch Tiểu Thuần, cũng có thể nhìn thấy cái cổ trắng hồng của nàng đang đỏ rực lên, sau khi nói xong liền cúi đầu chạy đi.

Bạch Tiểu Thuần ngơ ngẩn, cầm khăn tay trong tay và khiếp sợ, hắn thu được quá nhiều thư tình, thậm chí cũng có thu cả khăn tay, nhưng chưa bao giờ hắn gặp qua người nào còn trực tiếp nói thời gian và địa điểm.

- Chuyện này... Nàng bảo ta đi động phủ của nàng ngồi một chút... Ý của nàng là đi làm gì...

Bạch Tiểu Thuần vô ý thức quay đầu lại nhìn Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài.

Trương Đại Bàn há hốc mồm.

Hứa Bảo Tài ngây ra như phỗng, bảo trì trước khi tư thế, trong mắt lại lộ ra không thể tưởng tượng nổi, hắn trong óc ông ông, Bạch Tiểu Thuần thu được người khác thư tình, hắn chỉ là hâm mộ, nhưng lúc này đây, hắn tận mắt thấy, Trần Mạn Dao rõ ràng đều đưa thơ tình...

Phải biết rằng Trần Mạn Dao chính là tiên tử có danh tiếng lớn nhất trong tông môn thời gian gần đây, danh tiếng lớn tới mức được đồn là đệ nhất mỹ nữ Nghịch Hà Tông.

Không ngờ hôm nay nàng chủ động yêu cầu Bạch Tiểu Thuần đi động phủ ngồi một chút.

- Ta làm sao biết đi làm cái gì...

Hứa Bảo Tài cố sức nói một câu nghe rất ê ẩm.

Bạch Tiểu Thuần nhìn qua Hứa Bảo Tài liếc, nhìn ra đối phương ghen tuông, hắn nháy mắt mấy cái rồi nhìn Trương Đại Bàn, trong mắt Trương Đại Bàn vô cùng kính nể vỗ vai Bạch Tiểu Thuần.

- Tiểu Thuần, đi thôi, sau này ngươi đã trưởng thành...

Bạch Tiểu Thuần lập tức ho khan, vội vàng ném cái khăn tay vào túi trữ vật, sau đó hắn ngạo nghễ lên tiếng.

- Nàng bảo ta đi, ta không đi!

Hắn vừa nói như thế nhiều người chung quanh đều nhìn thẳng vào hắn, ý kính nể hiện ra trên mặt, nhưng không ai nhìn thấy lúc Bạch Tiểu Thuần ném khăn tay vào túi trữ vật, trong mắt của hắn còn có hào quang lóe sáng.

Cả ngày hôm nay Hứa Bảo Tài đều ê ẩm, đến xế chiều khi Bạch Tiểu Thuần trở lại động phủ, mọi người lúc này mới giải tán, nhưng dưới cái miệng rộng của Hứa Bảo Tài thì tin tức Trần Mạn Dao tỏ tình với Bạch Tiểu Thuần được truyền ra nhanh chóng.

Lần truyền bá này còn oanh động hơn cả lần trước, nó trở thành cơn bão càn quét nam tu sĩ bốn mạch, phải biết rằng sự kiện thư tình chỉ là giai đoạn đầu mà thôi, nhưng hiện tại khi Trần Mạn Dao xuất hiện lại không khác gì thiên lôi nổ tung trong đầu mọi người.

Tất cả đệ tử bốn mạch chấn động, các lời nghị luận và tiếng kinh hô vang lên liên tục, các tin đồn xuất hiện tại các góc nhỏ trong Nghịch Hà Tông.

- Cái gì! ! Trần Mạn Dao lại tỏ tình với Bạch Tiểu Thuần!

- Chuyện này điên rồi, những người khác đưa thư tình cũng bỏ đi, tình cảm chân thành của ta với Trần sư muội... Sao có thể như vậy?

- Đây không phải sự thật!

- Ah! Canh ba đêm nay tới động phủ ngồi một chút... Bọn họ...

Các lời đồn và nghị luận càn quét qua Nghịch Hà Tông, lúc này ngay cả chưởng môn và các trưởng lão Kết Đan cùng các lão tổ đang bế quan đều nghe tin tức này.

Đôi với bọn họ thì cho dù là chuyện thư tình hay chuyện tỏ tình chỉ là trò khôi hài mà thôi, sau khi nghe còn cười đùa một chút, thậm chí Lý Thanh Hậu còn rất chân thành thương nghị với Hứa Mị Hương, hỏi xem tính tình của Trần Mạn Dao như thế nào...

Về phần những lão tổ không bế quan, bên trong có hai người là Nguyên Anh của Đan Khê nhất mạch sau khi nghe tin tức này liền mừng rỡ, thậm chí còn làm ra bộ dạng cam tâm tình nguyện.

Nguyên Anh chân nhân của Huyền Khê nhất mạch cũng động tâm, bọn họ cũng như Đan Khê nhất mạch, bọn họ biết Bạch Tiểu Thuần có tầm quan trọng thế nào với Nghịch Hà Tông, nếu như có đệ tử bản mạch trở thành đạo lữ của Bạch Tiểu, như vậy chuyện này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với bản mạch.

Nhưng chỉ có những lão tổ và chưởng môn Linh Khê nhất mạch Trịnh Viễn Đông thì đau đầu, nhất là Trịnh Viễn Đông, hắn quá hiểu Bạch Tiểu Thuần, sau khi nghe được tin Bạch Tiểu Thuần đi bộ mỗi ngày và thu thư tình thì hắn chỉ thở dài mà thôi.

- Cũng không biết Tiểu Thuần thế nào, đến khi nào hắn mới trưởng thành một chút đây, đã là Kim Đan... Chẳng lẽ đến Nguyên Anh mới tốt hơn một chút?

Trịnh Viễn Đông lắc đầu, hắn cũng mất tin tưởng với tính cách của Bạch Tiểu Thuần.

Vào lúc tông môn oanh động, sau khi Tống Quân Uyển và Hầu Tiểu Muội nghe được tin tức này thì nội tâm hai nàng vô cùng khẩn trương, tuy các nàng tức giận chuyện thư tình lúc trước, nhưng lại không có cảm thấy uy hiếp, nhưng hiện tại đã khác, Trần Mạn Dao chen chân vào, hai nàng cảm nhận được nguy cơ rất sâu.

- Tiện nhân!

- Vô sỉ!

Hai nữ đang tức giận trong động phủ của mình, so với tính cách nóng nảy của Tống Quân Uyển, tính cách Hầu Tiểu Muội điềm đạm cũng phải bùng phát.

Lần đầu tiên hai nàng buông tha thành kiến với nhau, bọn họ gặp mặt nhau sau đó đạt thành nhất trí, bọn họ liên hợp lại vào xế chiều ngày mai đi động phủ Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần đang ngồi trong động phủ, cầm khăn tay Trần Mạn Dao lên, trong mắt của hắn bắn ra hào quang kỳ lạ như có điều suy nghĩ, hắn nhìn tới nhìn lui sau đó lại khiếp sợ, cảm nhận được sát cơ của Tống Quân Uyển và Hầu Tiểu Muội bên ngoài động phủ.

Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hắn sợ hãi tới mức suýt nữa làm rơi khăn tay, hắn nhanh chóng mở cửa động phủ và cười làm lánh.

- Tống tỷ tỷ, Tiểu Muội, các ngươi đến rồi, dạo gần đây ta ngày nhớ đêm mong, rất nhớ các ngươi đấy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.