- Đừng cho rằng ta không biết, gương đồng, ngươi nói hay không!
Bạch Tiểu Thuần vừa trừng mắt, hắn quát một tiếng, dọa Dạ Táng tỉnh táo lại, vẻ mặt a dua nịnh nọt.
- Chủ nhân, ngươi chính là người ưu tú nhất Nghịch Hà Tông.
- Ngươi nói dối!
Bạch Tiểu Thuần tức giận.
Dạ Táng bị Bạch Tiểu Thuần quát thì linh hồn chấn động muốn hồn phi phách tán, nhất là hai mắt Bạch Tiểu Thuần biến thành màu đỏ, hùng hổ tới mức Dạ Táng sợ hãi hét to lên.
- Ta không có nói dối, ta... Ta thề, ta thề tuyệt đối không có nói sai, ngươi chính là người ưu tú nhất đại lục Thông Thiên này, không có một trong!
Dạ Táng sắp khóc, hắn sợ mình nói chậm.
- Thật?
Bạch Tiểu Thuần hồ nghi nói.
- Chắc chắn mười phần!
Dạ Táng xem như hiểu ý của Bạch Tiểu Thuần, nói một cách chém đinh chặt sắt, không có chút do dự nào cả.
Bạch Tiểu Thuần ho nhẹ một tiếng, trên mặt thỏa mãn cất gương đồng, lại nhìn thư tình trước mặt một lát.
- Nghe nói như vậy ta đã hiểu, khó trách có nhiều sư muội thích ta như thế, ta hiểu rồi.
Phát giác Bạch Tiểu Thuần thoả mãn, Dạ Táng cũng thở ra một hơi, hắn hiện tại sợ hãi và cảm thấy Bạch Tiểu Thuần quá khủng bố.
Trong lầu phát sầu không biết nói như thế nào.
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mỹ thu tất cả thư tình lại, cuối cùng vui tươi hớn hở đặt mỗi phong thư tình vào túi trữ vật, hắn quyết định dùng những phong thư tình này khoe khoang vói con cháu sau này.
Làm xong mọi việc, thể xác và tinh thần Bạch Tiểu Thuần sung sướng, hắn tu hành Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết và tu hành Bất Tử Cân ở chân trái, cuối cùng tới hừng đông thì hắn thỏa mãn thu công.
- Tại sao hừng đông lại tới muộn như vậy?
Bạch Tiểu Thuần nói thầm vài câu, nội tâm hắn trầm xuống nghiên cứu Nghịch Hà Đan.
Thời gian trôi qua, lúc này đã là canh bốn, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Bạch Tiểu Thuần đang nghiên cứu Nghịch Hà Đan thì bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, thân thể cảm giác lạnh buốt, cảm giác này chấn động rất mạnh, nó còn mạnh hơn lần trước gấp mấy lần, chỉ trong nháy mắt bao phủ toàn bộ động phủ.
Người nghe không nghe được tiếng oanh minh, lúc này lực lượng kia ngăn cách tất cả động phủ, cách ly với mọi thứ bên ngoài, cùng lúc dó mặt nạ trong túi trữ vật của hắn tỏa ra hào quang màu đỏ rất mạnh.
Dường như thế lực tâần bí kia lại trả cái giá lớn hơn mới có thể miễn cưỡng chấn động mặt nạ bị phong ấn trong túi trữ vật Bạch Tiểu Thuần.
Mặt nạ bay ra khỏi túi trữ vật, giọng nói tang thương và lo lắng vang vọng khắp động phủ.
- Hãy nghe ta nói...
Lúc này đây nói nhanh được bốn chữ, nhưng nó đã hù Bạch Tiểu Thuần sợ, hắn hét lớn nâng tay phải lên ném ra rất nhiều phù văn đánh vào mặt nạ, cùng lúc đó tu vi của hắn bộc phát, lực lượng Thiên Đạo Kim Đan cũng xuất hiện trấn áp mặt nạ.
Nhưng lần này mặt nạ lại giãy dụa, giọng nói tang thương mơ hồ không rõ, khả năng cảm nhận được đối phương phong ấn, nó trả cái giá lớn để câu thông với Bạch Tiểu Thuần.
- Đây là ngươi bức ta!
Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ rực, đáy lòng của hắn sợ hãi, sau khi ném ra tất cả phù văn, thân thể của hắn chạy ra khỏi động phủ, hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Thông Thiên Hà!
Tới bên cạnh nước sông, Bạch Tiểu Thuần đánh ra một quyền vào nước sông Thông Thiên Hà, sau đó rất nhiều nước sông bay lên cao và bị hắn dùng một thùng bằng ngọc thạch hứng vào.
Hắn chuẩn bị cái thùng này để tu hành, lúc này nó chứa đầy nước Thông Thiên Hà và quay người chạy về động phủ, sau khi vào động phủ mặt nạ đang chấn động, giọng nói mơ hồ mang theo lo lắng, xem bộ dáng còn đang kết nối nhiều hơn...
- Ngươi... Không... Muốn... Sắp xếp...
- Sắp xếp cái đầu ngươi!
Bạch Tiểu Thuần nổi giận gầm lên một tiếng, hắn bắt lấy mặt nạ ném vào trong thùng nước Thông Thiên Hà, dùng nước Thông Thiên Hà ngăn cách mặt nạ với bên ngoài.
Lúc mặt nạ bị ném vào trong thùng nước, âm thanh im lặng và mặt nạ cũng bất động...
Bạch Tiểu Thuần quan sát một lúc lâu mới yên lòng.
- Thật cho rằng Bạch gia gia của ngươi không có biện pháp sao, lúc này ta xem ngươi làm sao tác quái!
Bạch Tiểu Thuần đắc ý thở một hơi nhẹ nhõm, sau khi phong ấn thùng nước Thông Thiên Hà liền thu nó vào túi trữ vật.
Dùng nước Thông Thiên Hà ngăn cách, nếu như hồn Dạ Táng còn ở bên trong chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, cho nên trước đó Bạch Tiểu Thuần mới không có xử lý như vậy, hiện tại hồn Dạ Táng đã đưa vào trong gương đồng, cho nên hắn không chút do dự dùng phương thức này chấm dứt hậu hoạn.
Yên tâm về chuyện mặt nạ, nội tâm Bạch Tiểu Thuần thả khối đá lớn xuống, hắn không muốn đắc tội với thế lực thần bí kia, thậm chí trong đáy lòng cũng không muốn kéo tông môn liên quan tới thế lực kia.
Dù sao là mình dẫn phát chuyện này, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn không muốn để tông môn xử lý cái mặt nạ này, lúc này hắn vô cùng yên tâm, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy nhẹ nhõm chờ trời sáng.
Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài đều đi tìm Bạch Tiểu Thuần, nói cái gì cũng phải đi theo hắn thu hoạch thư tình, nghe lời này Bạch Tiểu Thuần không cự tuyệt, vì vậy Bạch Tiểu Thuần không còn đi ra ngoài một mình nữa, bên người xuất hiện Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài.
Hai người này nhìn thấy có nữ tử đi tới bên người Bạch Tiểu Thuần đưa thư tình đều mở to, ý hâm mộ đầy mặt.
- Cửu bàn, ngươi nói ta gầy, vì cái gì không có ai tặng thư tình cho ta?
Trương Đại Bàn buồn bực, nhìn mình đã nhỏ đi rất nhiều, cái bụng của hắn vẫn nhô lên, đôi mắt trông mong nhìn qua Bạch Tiểu Thuần.
Hứa Bảo Tài cũng như thế, hắn đi theo Bạch Tiểu Thuần mấy ngày qua đã sớm ghi chép lại một ít kinh nghiệm, trong nội tâm ngứa ngáy như kiến bò...
Bạch Tiểu Thuần đang đi, nghe Trương Đại Bàn nói vậy thì hắn nâng tay lên bên miệng rồi ho khan một tiếng.
- Chuyện này cần thiên phú, các ngươi không nên gấp gáp, ta sẽ từ từ nói với các ngươi...
Bạch Tiểu Thuần đắc ý muốn khoe khoang vài câu, nhưng vào lúc này bỗng nhiên hắn nhìn thấy đôi mắt Hứa Bảo Tài nhìn ra sau lưng, Trương Đại Bàn cũng hô hấp dồn dập nhìn về phía sau.
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, hắn phát hiện không chỉ Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài như thế, những người bốn phía đều có dạng này, vì vậy nhanh chóng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy sau lưng mình có nữ tử bóng dáng thướt tha đi tới.
Thiếu nữ tuổi chừng mười tám mười chín, đôi mắt to tròn đen bóng, bờ môi no đủ mịn màn, cái mũi ngọc nho nhỏ xinh xắn lung linh, tươi cười lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu, hơn nữa đường cong của nàng yểu điệu mê người, da mặt trắng hồng mịn màn như tơ, là một thiếu nữ sắc nước hương trời, chim sa cá lặn.
Nàng mặc quần áo thanh lịch, váy dài yểu điệu thướt tha, cánh tay ngọc trắng như ngó sen, đùi ngọc ưu mỹ tròn và thon dài, bờ mông mềm căng tròn sau làn váy, bộ ngực ngạo kiều ưỡn lên cao, quả thật là mỹ nhân cực phẩm, đẹp như yêu nghiệt.
Chính là... Trần Mạn Dao!
- Đệ nhất mỹ nữ Nghịch Hà Tông hôm nay!