Từ đằng xa lại có một nữ đệ tử Huyền Khê Tông dường như hạ quyết tâm rất lớn, nàng chạy tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, nữ tử này cúi đầu xuống, gương mặt đỏ ửng, nàng lại cầm một phong thay đưa vào trong tay Bạch Tiểu Thuần, nhanh chóng bỏ chạy ra xa.
Bạch Tiểu Thuần ngạc nhiên nhìn qua phong thư tình thứ hai trong tay, hắn không thể hình dung nổi tâm tình của mình lúc này là như thế nào.
Chẳng những Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, những đệ tử chung quanh càng náo nhiệt hơn, bọn họ ngoài ý muốn và ngạc nhiên.
- Thiểu tổ thu được thư tình... Thật ngoài ý muốn, lại còn là hai phong thư nữa.
- Ahah ah, Hứa Tiểu Sơn ta ngọc thụ lâm phong, tại sao không có người nào đưa thư tình cho ta thế?
Người chung quanh không ngừng nghị luận, hai tay Bạch Tiểu Thuần run rẩy, ngửa mặt lên trời thét dài, trong mắt của hắn lệ nóng doanh tròng, thân thể của hắn run rẩy, nội tâm của hắn hiện tại tràn ngập cảm động.
- Đây là phong thư tình... Thứ hai trong đời ta, không nghĩ tới, hôm nay... Ta có thể nhận được hai phong thư!
Bạch Tiểu Thuần vô cùng hưng phấn, hắn cố gắng bảo trì hô hấp bình thản, ngẩng đầu nhìn qua thân ảnh nữ hài tặng thư tình cho hắn, hắn cảm động khó kiềm nén, sau đó hắn lặng lẽ thu hồi phong thư tình này, trong mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo kiên định chưa từng có.
- Ta không thể ích kỷ như vậy, từ ngày ta trở thành thiếu tổ, ta cũng đã không thuộc về mình, ta thuộc về cả tông môn, ta thuộc về tất cả đồng môn, cũng thuộc về tất cả nữ đệ tử!
Trên người Bạch Tiểu Thuần dần dần tỏa ra chính khí, ánh mắt của hắn sáng ngời, hắn dứt khoát không đi tìm Tống Quân Uyển, mà là mang theo tín niệm, đi một vòng trong... Huyền Khê nhất mạch.
Trên đường này hắn đi không lắm lại xuất nữ đệ tử thứ ba, nàng thở hồng hộc chạy tới, mang theo ngượng ngùng ném cho Bạch Tiểu Thuần một phong thư tình.
Sau đó là thứ tư, thứ năm, thứ sáu...
Chỉ hai ba canh giờ Bạch Tiểu Thuần cảm động bộc phát liên tục, hắn lại thu được mấy chục phong thư tình, toàn bộ đều là viết tay, toàn bộ đều mang theo nhu tình vô hạn.
Cảnh tượng này làm những đệ tử đi theo không ngừng hò reo.
- Trời ạ, lại có thêm một người!
- Tại sao lại thế, tất cả đều đưa thư tình, trời ơi...
- Những nữ đệ tử này chắc là bị mù rồi, mặc dù ta không phải thiếu tổ nhưng ta là thiên kiêu đấy.
Bạch Tiểu Thuần phát mộng, ban đầu nhận được thư tình hắn còn cảm thấy kích động, nhưng hiện tại có tới mấy chục phong thư tình thì hắn khó tin, hắn nhìn những nữ tử kia đỏ mặt đến, đỏ mặt đi, trong lòng của hắn phập phồng giống như sóng biển cuồn cuộn.
- Ta... Ta thực ưu tú như vậy sao?
Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình đã mê muội.
Đến cuối cùng Bạch Tiểu Thuần rời khỏi sơn mạch Huyền Khê nhất mạch đi tới dãy núi Đan Khê nhất mạch, nữ đệ tử Đan Khê nhất mạch lại chạy ra, ngượng ngừng đưa thư tình cho hắn.
Thậm chí có một nữ đệ tử Đan Khê Tông đặc biệt có đủ sáng ý, nàng đưa cho Bạch Tiểu Thuần một viên thuốc nàng luyện chế, trên viên đan dược còn ghi chi chít chữ nhỏ.
Cho đến hoàng hôn, Bạch Tiểu Thuần mới trở lại Nghịch Hà Sơn, trên đường đi hắn còn chóng mặt, hắn có cảm giác hạnh phúc đến quá đột ngột, chính mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
- Nhất định là ta quá ưu tú, ha ha, đây gọi là mị lực sao, ta nói cũng chỉ có mị lực vô hạn như ta mới có thể hưởng loại đãi ngộ này.
Bạch Tiểu Thuần cười ngây ngô trở lại động phủ, sau khi khoanh chân ngồi xuống hắn không nhịn được vội vàng lấy toàn bộ thư tình ra, hắn mở ra nhìn kỹ từng dòng chữ trên đó.
Trong lúc mơ hồ hắn như nhìn thấy nữ tử mỹ lệ đứng ở trước mặt mình, nàng đang ngượng ngùng biểu lộ yêu thương với hắn.
Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy, sắc mặt ửng hồng, đêm nay hắn không ngủ được, hắn đọc những phong thư tình đó nhiều lần cho tới hừng đông.
Trong nháy mắt hừng đông ló dạng, Bạch Tiểu Thuần lập tức đứng dậy, dung quang toả sáng sửa sang quần áo của mình và đi nhanh ra khỏi động phủ, hắn vừa đi ra lập tức lùi lại, suy nghĩ một chút liền mặc đạo bào thiếu tổ vào.
Đạo bào này rất xa hoa, là tơ lụa màu xanh lam giống như gợn sóng, phía trên còn thiêu năm đầu kim long trông rất sống động, lúc Bạch Tiểu Thuần đi đi lại lại chúng như vơn quanh thân người, càng tỏa ra hào quang kỳ dị, Bạch Tiểu Thuần nhìn cũng cảm thấy anh khí bừng bừng.
Đạo bào này chuẩn bị lúc đại điển khai tông, Bạch Tiểu Thuần chỉ mặc bảy ngày rồi cảm thấy không thoải mái, hiện tại hắn mặc nó vào, cầm gương đồng soi bản thân mới yên tâm đi ra ngoài, hắn hiện tại vô cùng tuấn lãn, ngửa mặt cười to đi ra xa.
Thời gian ngày hôm nay hắn bảo trì tư thái hất cằm đi lại trong sơn môn bốn mạch, trang phục như thế khiến đệ tử Nghịch Hà Tông chú ý, sự kiện ngày hôm qua đã lên men sau một đêm, lúc này có không ít người nghe tin, hôm nay lại nhìn thấy bộ dáng Bạch Tiểu Thuần như vậy thì vẻ mặt quái dị.
Những người có vẻ mặt quái dị đều là nam đệ tử... Nhưng đôi mắt những nữ đệ tử khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đều tỏa sáng.
Vì vậy thời gian nửa canh giờ trôi qua, Bạch Tiểu Thuần kích động phát hiện lại có người đưa thư tình cho mình, nữ đệ tử Huyền Khê nhất mạch, Đan Khê nhất mạch, thậm chí còn có Huyết Khê nhất mạch liên tục xuất hiện đưa thư tình cho Bạch Tiểu Thuần.
Cảnh tượng này làm những người đứng ngoài quan sát cảm thấy quái lạ, nhất là những nam đệ tử vô cùng bi ai.
- Rốt cuộc đây là chuyện gì?
- Trời ạ, thiếu tổ nhận thư tình, hai ngày qua đã thu hơn trăm phong thư tình đấy.
- Điên, đều điên cả rồi...
Bạch Tiểu Thuần kích động, hắn cực lực khắc chế bản thân mình, trên mặt hắn vẫn luôn bảo trì nụ cười ôn hòa ấm áp, hắn tươi cười với những nữ đệ tử đưa thư cho mình.
Nhất là nghe những người chung quanh không ngừng xì xào hâm mộ mình chung quanh, nội tâm Bạch Tiểu Thuần đã sớm vui cười như nở hoa, qua mấy ngày liên tiếp Bạch Tiểu Thuần đều như thế, trong đêm xem thư tình, ban ngày đi thu thư tình, chuyện này càng truyền càng rộng, cuối cùng triệt để truyền khắp tông môn.
Tất cả tu sĩ nghe chuyện này, bọn họ biết đại đa số nữ đệ tử trong tông đều ưu ái Bạch Tiểu Thuần, bọn họ cũng sinh ra các tâm tư.
Vào lúc mọi người đàm luận chuyện của Bạch Tiểu Thuần, đám người Hứa Bảo Tài, Trương Đại Bàn hâm mộ ngập trời, thậm chí Hầu Tiểu Muội và Tống Quân Uyển cũng nghe nói, chỉ có điều sắc mặt hai nữ tử âm trầm và tức giận.
- Ba trăm bảy mươi mốt phong! Ha ha, chỉ mới có vài ngày ta đã thu được ba trăm bảy mươi mốt phong thư tình!
Vào lúc mọi người đang oanh động, Bạch Tiểu Thuần ngồi trong động phủ kích động nhìn thư tình chồng chất trước mặt.
- Ta... Ta thực ưu tú như vậy sao?
Bạch Tiểu Thuần say mê sau đó đắc ý phi phàm, tay phải nâng lên lấy gương đồng ra nhìn chính mình trong gương, hắn càng cảm khái nên tìm người chia xẻ.
- Gương đồng, ngươi nói cả Nghịch Hà Tông này ai là người ưu tú nhất?
Hồn Dạ Táng trong gương đồng nghe được câu này liền giả vờ hôn mê, mấy ngày qua hắn đã nghe Bạch Tiểu Thuần nói câu này rất nhiều lần, hắn rất sợ Bạch Tiểu Thuần bắt hắn trả lời, hắn dám không nói sẽ bị phạt.