- Không...
Bạch Tiểu Thuần thở sâu, không do dự chút nào, hắn cũng không cho đối phương nói chuyện, hắn đánh ra một đạo phù văn và dung nhập lực lượng Thiên Đạo Kim Đan thôi phát phù văn, lập tức ném ra ngoài.
Âm thanh đùng đùng vang lên liên tiếp, tiếng nói chuyện dừng lại, mặt nạ rơi xuống đất, gợn sóng cũng biến mất.
Hồn Dạ Táng giả bay ra, hắn đang sợ hãi tới mức tận cùng.
- Xong rồi, bọn chúng đã tới đây!
- Làm sao bây giờ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ...
Bạch Tiểu Thuần cũng rất sợ hãi, vừa rồi hắn ẩn ẩn phát hiện nếu mình chậm một chút, một khi nơi đây bị cách ly thì mình sẽ lâm vào nguy hiểm.
- Âm hồn bất tán.
Bạch Tiểu Thuần cắn răng, mắt nhìn hồn Dạ Táng giả, trầm ngâm một lát lại có quyết đoán, hắn lập tức lên tiếng.
- Dạ Táng, ta muốn ngươi phối hợp với ta, bằng không ta sẽ mang ngươi và mặt nạ này ném vào trong Thông Thiên Hà cho cá ăn.
Hồn Dạ Táng bắt đầu run rẩy, muốn nói cái gì đó nhưng nhìn thấy đôi mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ rực, hắn không dám lên tiếng rồi gật đầu.
- Ta cũng không tin ta có thể thu thập cả con thỏ kia, hiện tại không thể thu thập mặt nạ nho nhỏ này.
Bạch Tiểu Thuần cười lạnh, hắn lấy cái gương ra, cẩn thận nghiên cứu sau đó hắn đánh ấn quyết, một ngón tay điểm vào mặt nạ, lập tức hồn Dạ Táng kêu thảm thiết, nhưng khi hắn vừa kêu bị ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lườm một cái liền im lặng, không dám lên tiếng nữa.
Bạch Tiểu Thuần hết sức chăm chú, trên người tỏa ra khí tức Thiên Đạo, Kim Đan xoay tròn thật nhanh, tu vi toa ra, bàn tay phải hóa thành màu vàng, con mắt thứ ba mở ra, vào lúc này hắn ngưng tụ tu vi, ánh sáng tím còn mạnh hơn trước rất nhiều.
Chấn động kinh khủng bùng nổ khắp toàn thân Bạch Tiểu Thuần, dưới Thông Thiên Pháp Nhãn quan sát trong màu tím còn ẩn ẩn có một tia màu vàng, đó là một tia khí tức Thiên Đạo, ánh mắt nhìn vào mặt nạ, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy một sợi tơ liên hệ với mặt nạ và hồn Dạ Táng.
Nhìn thấy sợi tơ này, Bạch Tiểu Thuần không chần chờ nâng tay phải lên, kim quang trên tay phải đánh thẳng vào sợi tơ kết nối mặt nạ với Dạ Táng.
- Đứt cho ta!
Oanh, tay phải Bạch Tiểu Thuần chém vào sợi tơ, sợi tơ chấn động mạnh, nó có tính bền dẻo khó đứt, nhưng khi khí tức Thiên Đạo va chạm lại không kiên trì bao lâu liền hòa tan, bị Bạch Tiểu Thuần... Chặt đứt!
Vào lúc đứt đoạn, hồn Dạ Táng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hồn bay ra khỏi mặt nạ, nhưng hắn vừa rời khỏi mặt nạ thì bị hấp lực kỳ lạ hút đi..
Hồn Dạ Táng kêu càng thảm thiết, Bạch Tiểu Thuần cũng sững sờ, cũng may có tấm gương bên cạnh hắn, hắn hất tay áo lên, tấm gương bay ra bao phủ hồn Dạ Táng, nhanh chóng hút hồn Dạ Táng vào bên trong..
Sau khi làm tất cả Bạch Tiểu Thuần thở hồng hộc, cảnh tượng này không dễ dàng, nhưng trên thực tế hắn hao phí rất nhiều khí lực, hiện tại hắn kiểm tra hồn Dạ Táng trong tấm gương, hồn của người này yếu hơn trước một nửa, vừa vặn rất tốt là không có gì trở ngại, hôm nay chủ yếu bị suy yếu hôn mê đi mà thôi.
Sau đó Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm vào cái mặt nạ, hắn cười lạnh lấy tất cả phù văn ra, lần lượt dán từng tấm phù lên, hắn càng thi triển cấm chế mà mình biết không nhiều phong ấn lên nó, cho đến khi bao vây tầng tầng thì Bạch Tiểu Thuần mới thở ra một hơi..
- Hiện tại ta muốn xem ngươi tác quái thế nào!
Bạch Tiểu Thuần đắc ý, hắn thu hồi mặt nạ sau đó cảm thấy đắc ý mỹ mãn mới tu hành tiếp.
Lại qua nửa tháng, trong nửa tháng này mặt nạ không có tác quái, mà Bạch Tiểu Thuần tu hành từ từ tìm ra được đầu mối, thậm chí hắn còn rút thời gian ra nghiên cứu Nghịch Hà Đan.
Vào nửa tháng sau Bạch Tiểu Thuần mới ngồi không yên.
- Ta cũng đã là Kim Đan, rất lợi hại, phải vừa lao động kết hợp với nghỉ ngơi mới được, không thể luôn tu luyện như thế.
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, vì vậy chấm dứt bế quan đi ra khỏi động phủ.
Sau khi hít thở không khí trong lành bên ngoài, Bạch Tiểu Thuần nhìn cảnh vật Nghịch Hà Tông, sâu trong lòng có cảm giác kiêu ngạo, vì vậy chắp tay sau lưng đi ra khỏi Nghịch Hà Sơn, hắn bắt đầu đi thưởng thức cảnh trí trong Nghịch Hà Tông.
- Rất lâu không thấy được Tống tỷ tỷ, thật nhớ nàng...
Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới thân thể nóng bỏng của Tống Quân Uyển thì nội tâm nóng lên, hắn đã quyết định đi tìm Tống Quân Uyển tâm tình.
Trên đường đi bóng cây xanh mát bao phủ các nơi, trên cao có chim bay lượn lờ, cả Nghịch Hà Tông có linh khí nồng đậm giống như tiên cảnh, trên đường còn gặp được không ít đệ tử Nghịch Hà Tông, những đệ tử này nam có nữ có, mỗi một người gặp Bạch Tiểu Thuần liền tôn kính, cũng không ít người mang theo cuồng nhiệt, thân phận Bạch Tiểu Thuần đã làm hắn nổi bật nhất trong Nghịch Hà Tông.
Nhất là Huyền Khê và Đan Khê nhất mạch, bọn họ không hiểu Bạch Tiểu Thuần, cho nên cuồng nhiệt Bạch Tiểu Thuần nhiều nhất, nhất là Bạch Tiểu Thuần trắng tinh và vẻ ngoài không tệ, ngày bình thường lại ưu thích khoe khoang, vì vậy âm thầm có không ít nữ đệ tử có hảo ảm với hắn.
Hiện tại hắn nhìn thấy đệ tử mỉm cười với mình, lúc đi ngang qua Huyền Khê nhất mạch thì từ trong Huyền Khê nhất mạch có một nữ đệ tử chạy ra, nữ tử này tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, lúc này gương mặt đỏ bừng chạy vội tới bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, lúc Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc thì nữ tử này cắn môi dưới không dám nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhanh chóng lấy một phong thư đưa cho Bạch Tiểu Thuần.
Tu sĩ có thể dùng ngọc giản, loại phương thức viết thư tay này không nhiều, Bạch Tiểu Thuần ngây ngốc, cúi đầu nhìn lá thư trong tay, trên phong thư kia hắn nhìn thấy có hình trái tim màu đỏ...
- Đây là...
Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, sau khi hít sâu một hơi, thân thể run rẩy và kích động.
- Thư tình! ! !
Bốn phía có không ít đệ tử đi ngang qua, toàn bộ đều dừng bước lại, bọn họ đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
Phong thư này thật sự là một phong thư tình.
Bạch Tiểu Thuần thu được thư tình, bọn họ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bọn họ vẫn chúc phúc, càng có một ít nam đệ tử không ngừng hâm mộ.
Hai tay Bạch Tiểu Thuần run rẩy, cầm thư tình nhưng trong lòng của hắn không bình tĩnh, hô hấp của hắn dồn dập và kích động.
- Đây là phong thư tình đầu tiên trong đời ta đấy! Trước kia chỉ toàn thu được chiến thư!
Bạch Tiểu Thuần cảm động chảy nước mắt, hắn thở sâu, ngẩng đầu nhìn phong thư tình này, nhìn qua bóng lưng thiếu nữ đang bỏ chạy như thỏ.
- Tuy không biết ngươi tên là gì, nhưng đây là phong thư tình đầu tiên trong đời Bạch Tiểu Thuần ta, ta nhất định sẽ trân trọng nó, về sau ta sẽ để cho hậu thế thưởng thức phong thái của ta!
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần cảm khái vô tận, đột nhiên hắn có cảm giác trung thành với Nghịch Hà Tông cực hạn.
- Ta yêu Nghịch Hà Tông, ta yêu tất cả đồng môn...
Bạch Tiểu Thuần động dung, điều chỉnh hô hấp bản thân, thật vất vả mới ép tâm tình của mình bình tĩnh lại, hắn cẩn thận cấn giữ phong thư tình quý trọng này vào trong túi trữ vật, hiện tại hắn mới hất cầm lên, đang muốn phất tay áo xong rồi nói gì đó...