Loại hòa hợp này đặt vào mấy tháng trước, bất kể là Huyết Khê Tông hay là Linh Khê Tông đều là chuyện không có khả năng.
Mà trước mắt lại bị Bạch Tiểu Thuần làm được.
Mặc dù ba người Bắc Hàn Liệt biểu hiện lạnh nhạt và trào phúng như cũ, nội tâm của bọn họ với Bạch Tiểu Thuần lại sinh ra cảm giác kỳ lạ.
Nhất là Bắc Hàn Liệt, hắn nhìn người chung quanh, nhìn trong đó có Ngưng Khí, có Trúc Cơ, nội tâm của hắn hơi hoảng hốt, vào mấy tháng trước tu sĩ chắp đi ra làm nhiệm vụ, hôm nay... Đã có chiến lực rất mạnh.
Chiến lực như vậy cũng chỉ nhìn thấy trong đội ngũ tinh nhuệ tại tiền tuyến của hai tông, nhất là bọn họ lại ưa thích phong cách chiến đấu của mình, hắn tin tưởng nếu những người này đi ra tiền tuyến nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người... Chấn động!
Mà tất cả những chuyện này vì một mình Bạch Tiểu Thuần... Mà thay đổi!
Trong Thiên Công châu hôm nay, tu sĩ hai tông Linh Huyết khai chiến với Huyền Khê Tông, chiến tranh đánh tới bây giờ đã rất kịch liệt, cả hai mươi chín sơn môn Huyền Khê Tông cũng đã bị công phá hai mươi tám chỗ.
Chỉ còn lại một vị trí cuối cùng, cũng giống như lúc Đan Khê Tông bị công phá chỉ còn lại là một tòa hùng quan làm chỗ dựa chèo chống Huyền Khê Tông.
Nhìn từ xa thì nơi này là dãy núi cực lớn, thậm chí nó còn lớn hơn cả sơn mạch Lạc Trần, mà vị trí sơn môn Huyền Khê Tông chính là trung tâm của sơn mạch này.
Nơi này có một ngọn núi cao như cự nhân thông thiên, vị trí ngọn núi này dường như bị một búa cắt làm hai nửa, mà vị trí hai nửa này bị các đời lão tổ Huyền Khê Tông không tiếc cái giá lớn tu kiến một tòa thành trì cực lớn.
Vị trí sơn môn cuối cùng của Huyền Khê Tông chính là tòa thành trì này, tòa thành trì này đủ sức dung nạp mấy trăm ngàn người, càng có rất nhiều trận pháp vờn quanh, trong đó gần như toàn bộ tu sĩ Huyền Khê Tông tập hợp ở nơi này, xem nơi này làm chiến trường cuối cùng.
Hai tông Huyết Linh tạo thành đại quân tu sĩ đã đánh tới đây nhiều tháng trước, cũng đã khởi xướng tiến công rất mạnh vào nơi đây, nhưng bởi vì Huyền Khê Tông tử chiến đến cùng, dù sau lưng có lực lượng cuối cùng của Đan Khê Tông quấy nhiễu vẫn đứng vữn ở đây, bọn họ đang kéo dài hơi tàn, giống như hạ quyết tâm nhất định phải kéo dài tới cuối cùng, kéo dài đến... Khi Tinh Không Đạo Cực Tông mất đi kiên nhẫn với Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông!
Dù sao ở chỗ này kéo dài càng lâu, như vậy càng bất giúp Không Hà Viện ở trung du khôi phục sức lực, lại càng bất lợi!
Cho nên từ đầu đến cuối lão tổ hai tông Huyết Linh trải qua thương nghị, đoạn đường này phải tốc chiến tốc thắng, nhưng trước mắt vẫn bị ngăn cản ngoài hùng quang của Huyền Khê Tông.
Vào lúc hai bên giằng co, bên phía Bạch Tiểu Thuần đã hoàn thành nhiệm vụ càn quét, tuy dư nghiệt Huyền Khê Tông đã bị thanh lý một phần, nhưng bên phía Bạch Tiểu Thuần và mấy trăm tu sĩ lại có thu hoạch rất lớn, trong túi trữ vật mỗi người đều chứa đầy tài nguyên tu luyện.
Thậm chí mấy trăm người này, mỗi một người đều lộ ra cảm giác tài đại khí thô, khí thế rất kinh người, trước mắt đã tới gần khu vực chiến trường, dừng lại trước một bình nguyên, chỉ cần vượt qua bình nguyên này là có thể đi ra tiền tuyến.
Thậm chí ở xa xa vẫn có thể cảm nhận được địa chấn lan tới, hiển nhiên cách nơi đó không xa chính là chiến trường, hiện tại đang có pháp thuật nổ vang sinh ra địa chấn.
Bốn phía ẩn ẩn có gió thổi tới mang theo mùi huyết tinh, nhìn phía trước là bình nguyên bao la nhưng trên đó còn lưu lại rất nhiều hài cốt và máu tanh.
Đứng bên ngoài bình nguyên, trong mắt Bạch Tiểu Thuần sinh ra cảm giác cảnh giác, hắn cảm thấy nơi đây rất nguy hiểm, cũng có thể cảm nhận rõ chỉ cần bước vào bình nguyên này thì tùy thời sẽ gặp nguy hiểm.
Cảm giác nguy cơ này làm hắn cảm thấy áp lực, nhất là bầu trời xa xa vặn vẹo, uy áp và áp lực bạo phát càng mạnh, này làm cho hắn nhớ tới Vẫn Kiếm Thâm Uyên và thí luyện huyết tử.
Ở chỗ này đã không có gia tộc tu chân quy thuận trên danh nghĩa, thậm chí còn gặp được không ít tiểu đội tu sĩ Huyết Khê Tông qua lại.
Chẳng những Bạch Tiểu Thuần cảnh giác không ít, tất cả tu sĩ bên cạnh hắn cũng thu liễm, nhất là ba người Bắc Hàn Liệt, bọn họ đã từng chơi qua tiền tuyến, biết được khai chiến với tu sĩ Huyền Khê Tông thì nguy hiểm càng lớn, khả năng vẫn lạc cũng càng cao.
Dù sao đây là cuộc chiến diệt tông, là ngươi chết ta sống.
Vào lúc này bày ra trước mặt Bạch Tiểu Thuần có hai lựa chọn, hoặc là lại quay về hậu phương, hoặc là... Tiến vào tiền tuyến, chính diện tiếp xúc tu sĩ Huyền Khê Tông.
- Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ... Khục khục, chúng ta quay trở lại...
Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, cảm giác mình không nên mạo hiểm mới tốt, vạn nhất không cẩn thận sẽ ném mất cái mạng nhỏ của mình... Cho nên...
Vì vậy hắn nhìn mọi người chung quanh, chậm rãi mở miệng, nhưng chưa chờ hắn nói xong thì hắn phát giác được tu sĩ bốn phía tỏa ra sát khí và khát vọng được ra tiền tuyến thi thố tài năng.
- ... Chúng ta có lẽ nên quay về phía sau...
Bạch Tiểu Thuần nháy mắt mấy cái, giờ phút này hắn nói thì có rất nhiều người nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, có không ít người lộ ra vẻ kinh ngạc, còn có một chút mở to mắt, dường như cảm thấy không tưởng tượng nổi Bạch Tiểu Thuần lại nói như vậy.
Bắc Hàn Liệt nhíu mày, Thần Toán Tử và Cổ Liệt cũng sững sờ.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần nhảy dựng lên, đáy lòng hối hận xanh ruột, nhưng lúc này sắc mặt của hắn không có chút biến hóa nào, ngạo nghễ cười lớn, khí thế bộc phát dữ dội, càng có ý chí thiết huyết ác liệt bùng nổ, hắn hất tay áo lên và nói tiếp.
- Chúng ta quay trở về phía sau là không thể nào, đã đến nơi đây thì phải vào, tu sĩ đời ta làm gì sợ chết, nhất định phải giết vào tiền tuyến, đánh một trận với Huyền Khê Tông!
Bạch Tiểu Thuần cười vang mang theo chiến ý ngập trời, mấy trăm tu sĩ hai tông đều bùng phát huyết khí trùng thiên, sát ý ngập trời.
- Nếu đã tới chiến trường, từ hôm nay trở đi sẽ có thêm lá cờ của chúng ta!
Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười to, khí thế và uy thế trên người hắn bạo phát ra, hắn lập tức bước lên một bước đi vào bình nguyên.
Nội tâm Bắc Hàn Liệt chấn động, thở sâu sau đó cười lớn, lập tức đi theo Bạch Tiểu Thuần, Cổ Liệt cùng Thần Toán Tử bên cạnh hắn càng không hoài nghi cái gì, trong trí nhớ của bọn họ huyết tử Dạ Táng vốn là nhân vật tâm ngoan thủ lạt.
Vào lúc này tu sĩ hai tông cũng cười lớn không dứt, mấy trăm người bọn họ lập tức tiến thẳng vào trong bình nguyên.
Bạch Tiểu Thuần bị vây vào giữa, khí thế bất phàm hiện ra nhưng nội tâm của hắn đang khóc, hắn mới không muốn đi vào chiến trường nhưng trước mắt thật sự không có biện pháp... Sau khi bước vào trong bình nguyên này Bạch Tiểu Thuần đã kinh hãi lạnh mình, không ngừng cắn răng.