Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 678: Chương 678: Các ngươi không cần an ủi ta




Trên đường đi, phàm là đệ tử nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đều vô cùng tôn kính. Hắn bay ra ngoài lại nghĩ tới cảnh phong quang của bản thân, hắn đã là thiên kiêu bài danh trước năm trăm của Tinh Không Đạo Cực bảng, hắn nghĩ mình không nên kiêu ngạo, phải bình dị gần gũi, phải tiếp xúc nhiều với các đạo hữu đồng môn nhiều hơn, như vậy bọn họ mới sùng bái mình.

- Ta suy nghĩ quá toàn diện rồi!

Bạch Tiểu Thuần chấp nhận suy nghĩ này, vì vậy khi hắn thấy các đệ tử đều tránh đường cho hắn trên đường đi, liền cảm thấy thoải mái, hắn thậm chí còn giơ tay lên chào hỏi mọi người.

- Mọi người khỏe ah.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy con đường nhân sinh đỉnh phong của mình rất gần, chỉ đáng tiếc phía trước hắn còn có mấy trăm người...

- Nếu người nhiều hơn nữa thì tốt rồi.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy tiếc nuối, ánh mắt mọi người nhìn hắn đi xa. Trong đám người có một người con gái đang nhìn theo bóng lưng Bạch Tiểu Thuần.

Người con gái này mặc trường bào màu xanh lá, bốn phía rất quạnh quẽ. Không phải không có người tiếp cận nàng, mà là chung quanh nàng sinh ra hàn khí rất mạnh, các đệ tử tới gần nàng đều không thoải mái, tâm thần không tập trung.

Nữ tử này từ đầu tới cuối vẫn nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần, nhìn thân ảnh đắc ý của Bạch Tiểu Thuần rời đi thì che miệng cười cười, trong mắt mang theo hào quang kỳ lạ.

- Dường như chơi rất tốt.

Nữ tử ngẩng đầu nhìn qua cánh cửa Tinh Không Đạo Cực bảng, trong mắt mang theo thần thái, nữ tử này... Chính là Công Tôn Uyển Nhi!

Sau khi tiến vào Tinh Không Đạo Cực Tông, nàng đã tách ra khỏi đám người Bạch Tiểu Thuần, đã sớm tiến vào cầu vồng Không vực, thậm chí đã thành đệ tử lục y. Hiện tại ánh mắt nàng hứng thú với Tinh Không Đạo Cực bảng, nàng muốn tham gia thí luyện.

Bạch Tiểu Thuần đi chậm trên Vạn Tinh Thải Hồng, nhiều người không nhìn thấy hắn còn ho nhẹ để nhắc nhở sự tồn tại của mình, nhất là khi hắn trở lại cầu vồng Không vực. Trong nháy mắt truyền tống rời đi, khi xuất hiện ở Không vực hắn đã nghe tiếng xôn xao vang lên:

- Là Bạch Tiểu Thuần!

- Là Bạch Tiểu Thuần xếp hạng bốn trăm chín mươi trên Tinh Không Đạo Cực bảng!

Giọng nói này vang lên bên tai Bạch Tiểu Thuần, khi thân ảnh của hắn xuất hiện trong Không vực, đám người đang đứng quanh khu vực truyền tống, ánh mắt cực kỳ hâm mộ, thậm chí còn mang theo một tia cuồng nhiệt.

Trong tiếng kêu của mọi người, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy vô cùng kích động. Hắn cảm giác mình đã có thể hưởng thụ cảm giác của thiên kiêu. Thời điểm cảm khái Bạch Tiểu Thuần vẫn mỉm cười, dứt khoát đứng trong truyền tống trận vẫy tay với mọi người.

- Các ngươi khỏe không!

- Mọi người vất vả.

- Các đạo hữu, đây không phải là huy hoàng của một mình ta, đây là vinh quang của Không vực chúng ta!

Mỗi lần phất tay đều có tiếng hô vang lên, Bạch Tiểu Thuần dừng ở đây rất lâu. Hắn không đi làm tu sĩ đứng quanh truyền tống trận phát mộng, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần còn mang theo sắc mặt kỳ quái.

- Vì sao Bạch Tiểu Thuần... Hắn không đi?

- Biểu lộ... Của hắn không đúng lắm, vì sao ta có cảm giác không giống với những thiên kiêu lúc trước...

Săc mặt mọi người cổ quái, Bạch Tiểu Thuần lập tức có phản ứng. Hắn không tình nguyện rời khỏi truyền tống trận, lại phất tay và rời đi rất chậm.

Trên con đường này hắn đi đặc biệt chậm, chỉ cần gặp người là mỉm cười chào hỏi. Tuy hắn xông bảng gây ra sự chú ý của nhiều người, nhưng Tinh Không Đạo Cực Tông quá lớn, vẫn có không ít tu sĩ không biết, sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần tươi cười đều mờ mịt.

Chuyện này làm Bạch Tiểu Thuần mất hứng, hắn cảm thấy bên cạnh thiếu đi người thổi phồng sự tích của hắn. Dù sao mình hiện tại lợi hại và có thân phận như thế, hắn không thể gặp ai cũng nói được.

- Tin tức Tinh Không Đạo Cực Tông truyền bá quá chậm, không được, ta phải nghĩ biện pháp.

Bạch Tiểu Thuần trở lại động phủ, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện huy hoàng như thế phải cho nhiều người biết mới được.

- Tác dụng của Hứa Bảo Tài chính là tìm hiểu tin tức cho ta, còn có tuyên truyền tin tức, hắn cứ ở dưới quá lãng phí.

Nghĩ tới đây Bạch Tiểu Thuần lập tức truyền âm cho Hứa Bảo Tài, bảo hắn an bài chuyện trong khách sạn xong phải nhanh chóng phi thăng.

Hứa Bảo Tài nghe xong việc này, cảm thấy rất phấn chấn. Tâm tình của hắn tung tăng như chim sẻ, cảm giác tác dụng của mình thể hiện rất tốt, lại suy nghĩ nhất định phải làm cho Bạch Tiểu Thuần biết rõ tầm quan trọng của mình, vì vậy hắn nhanh chóng truyền âm trở lại.

- Thiếu tổ, ngươi nghe ta, Hứa Bảo Tài ta rất am hiểu những chuyện này. Dựa theo ta phán đoán, rất nhanh sẽ có người đi bái phỏng ngươi, ngươi nhớ rõ nhất định phải biểu lộ vẻ không cam lòng với người ta, biểu đạt ngươi sẽ tiếp tục xông bảng. Ngươi càng như vậy sẽ càng để người khác nhìn ngươi có tiềm lực vô hạn, ngàn vạn không được khoe khoang với người tới bái phỏng.

Bạch Tiểu Thuần thu được truyền âm của Hứa Bảo Tài liền cảm thấy rất hợp, vì vậy sau khi suy tư cân nhắc một phen, lúc này mới mở cửa động phủ lưu ý tình hình bốn phía.

- Ai, có chút đau đầu ah, dựa theo Hứa Bảo Tài nói đoán chừng mấy ngày kế tiếp có rất nhiều người bái phỏng ta.

Bạch Tiểu Thuần than một tiếng, hắn xuất pháp kính trong túi trữ vật ra, sau khi xem xong liền kích động. Hắn lập tức thu hồi tấm gương, chắp tay sau lưng, thần sắc nghiêm nghị và bày ra bộ dáng âm trầm, trong mắt mang theo thâm thúy giống như ngộ đạo, ngẩng đầu nhìn bầu trời có ý cảnh xuất trần và thản nhiên.

Không bao lâu có vài đạo hào quang bay tới, chính là hai người Thần Toán Tử, Trương Đại Bàn. Tu vi Trương Đại Bàn trong thời gian này đã là Trúc Cơ Đại viên mãn, thậm chí trên người còn tồn tại sương mù, sương mù ngưng tụ chung quanh người hắn rất kỳ lạ.

Thần Toán Tử đã là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, khí chất không tầm thường. Bọn họ rất chấn động khi Bạch Tiểu Thuần xông cửa, hiện tại tới gần bọn họ nhìn thấy tạo hình của Bạch Tiểu Thuần thì nội tâm phấn chấn. Bạch Tiểu Thuần hiện tại cho bọn họ cảm giác như núi cao, nhất là gió núi thổi tóc đen và góc áo Bạch Tiểu Thuần bay bay, ánh mắt thâm thúy càng làm Bạch Tiểu Thuần có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, siêu phàm thoát tục.

- Thiếu tổ...

- Tiểu Thuần...

Hai người Trương Đại Bàn vừa mới tới gần, không chờ hai người lên tiếng Bạch Tiểu Thuần phất tay áo lên, trong mắt mang theo vẻ chấp nhất và không cam lòng.

- Các ngươi không cần an ủi ta!

Bạch Tiểu Thuần liếc trộm hai người, lập tức lên tiếng. Hắn vừa nói câu này Trương Đại Bàn cùng Thần Toán Tử đều sững sờ một lát.

- Đáng hận thí luyện màu xanh lá, ta chưa quen thuộc, nếu không bài danh Bạch Tiểu Thuần ta làm sao chỉ dừng lại ở bốn trăm chín mươi chứ.

- Ta nhất định sẽ làm ngôi sao bay lên cao hơn, vượt qua màu xanh lá tiến vào màu xanh da trời, cuối cùng bước vào thí luyện màu tím chí cao! Tiếp theo Bạch mỗ nhất định sẽ làm được!

Lời của Bạch Tiểu Thuần chém đinh chặt sắt, càng có ý chí bưu hãn bạo phát.

Cảnh tượng này làm tâm thần Trương Đại Bàn và Thần Toán Tử chấn động, bọn họ ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau, chần chờ một lát lại an ủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.