Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 677: Chương 677: Khi dễ người mà. (Hạ)




- Tinh Không Đạo Cực Tông lại có thể làm ra nơi quỷ quái này, nơi đây tử khí quá nồng... Nhất định có quỷ!

Bạch Tiểu Thuần cảm giác sợ nổi da gà, hắn nuốt nước bọt một lát, sắc mặt trắng bệch. Hắn lại nhớ tới thứ không sạch sẽ mà các lão tổ Nghịch Hà Tông đã nói, toàn thân run run mà lấy Tịch Tà Phù trong túi trữ vật ra dán khắp toàn thân.

- Tinh Không Đạo Cực Tông đáng chết, tại sao làm ra cửa ải này chứ.

Thời điểm nội tâm Bạch Tiểu Thuần sợ hãi, một ánh mắt âm lãnh từ đằng xa bay tới, nó bay ngang qua người Bạch Tiểu Thuần.

Lúc ánh mắt này xuất hiện còn kèm theo tiếng gào rú thê lương giống như tiếng kim loại ma sát vào nhau, chỉ thấy tấm bia mộ cách đó không xa có một oan hồn bay ra ngoài. Oan hồn có lưỡi thật dài, toàn thân sinh ra oán khí rất mạnh nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, bay về phía hắn thật nhanh.

Tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã lao tới gần Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh nâng tay phải lên vận chuyển Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết, lúc này ngón tay của hắn sinh ra hàn khí kinh người va chạm với oan hồn này. Oan hồn kêu thê lương thảm thiết, thân thể vỡ vụn trong nháy mắt, nhưng lại không có lập tức tử vong, nó lui ra sau thật nhanh.

- Ồ? Cũng không phải rất lợi hại nha.

Tinh thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, đang muốn đuổi theo nhưng oan hồn lui ra xa còn mang theo ánh mắt thù hận, thân thể sụp đổ một nửa lại phát ra tiếng gào rú thảm thiết.

Tiếng gào rú này làm thế giới chấn động giống như đất rung núi chuyển, thiên địa nổ vang. Trong mộ bia lại có oan hồn bay ra, những oan hồn này vô biên vô hạn, cả đám vô cùng đáng sợ, bảo trì bộ dạng trước khi chết. Tại sau khi chúng xuất hiện, tử khí cả thế giới nồng đậm tới mức tận cùng.

Bạch Tiểu Thuần lui ra sau, hai mắt mở to, hắn hít khí lạnh liên tục và run rẩy.

- Quá... Quá nhiều rồi...

Nhiều oan hồn nhìn chằm chằm như thế, Bạch Tiểu Thuần hét lên một tiếng, đang muốn lui ra sau thì ở xa xa có tiếng gào rú vang lên. Tiếng gào rú còn lớn hơn cả tiếng sấm sét, chỉ trong nháy mắt hồn ảnh này xuất hiện.

Hồn ảnh bay ra từ một đế quân, oan hồn đế quân này vô cùng khổng lồ giống như có thể chống trời, trong mắt nó có ánh lửa màu xanh lá bốc cháy, khóe miệng cười lạnh, trong tay cầm Tam Xoa Kích. Thân thể của nó do vô số oan hồn tạo thành, có thể nhìn rõ có hằng hà gương mặt đang cười khóc và sinh ra các tiếng gào thét quỷ dị.

- Nếu đã tới thì đừng đi...

Không phân rõ tiếng nói này là khóc hay cười, nó quanh quẩn tứ phương. Tam Xoa Kích trong tay hồn đế xoay tròn chỉ thẳng vào Bạch Tiểu Thuần, lập tức một đạo chấn động kinh người từ Tam Xoa Kích lan ra chung quanh, dường như nó ẩn chứa ý chí nào đó, lập tức làm tất cả oan hồn nơi đây gào rú có tiết tấu.

Oanh!

Những oan hồn từ bốn phương tám hướng lao tới, chúng dùng tốc độ cực nhanh bay về phía Bạch Tiểu Thuần.

Thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn nhìn thấy ở xa xa còn có oan hồn gia nhập vào. Thân thể của hắn run rẩy, hắn kêu thảm thiết! Cả đời này hắn chưa từng nhìn thấy nhiều quỷ hồn như thế...

Trong lúc hoảng sợ Bạch Tiểu Thuần cắn răng.

- Bạch gia gia không chơi với các ngươi.

Mục đích Bạch Tiểu Thuần tới nơi này chỉ là vì bài danh trước một ngàn, nếu như bài danh không đạt cũng bỏ đi. Hiện tại hoàn thành vượt mức còn gặp nguy hiểm như thế, hắn không còn tâm tư tiếp tục xông quan. Thân ảnh hắn lui ra sau, tay cầm ngọc bội bảy màu và muốn bóp nát nó.Trong mắt hồn đế ở xa xa mang theo khinh miệt.

- Ngươi chiến hay không chiến!

Giọng nói khàn khàn còn vượt qua cả tiếng sấm từ miệng nó nói ra quanh quẩn bốn phương. Bạch Tiểu Thuần biến sắc, bị đối phương khiêu khích như vậy, hắn cảm thấy không còn mặt mũi, lại quay đầu nhìn sang.

- Ta...

Bạch Tiểu Thuần còn chưa nói xong, tất cả oan hồn bốn phía đều gào thét giống như tăng cường thanh thế cho hồn đế!

Bạch Tiểu Thuần bị âm thanh này chấn nhiếp, hít khí lạnh một chút. Nếu chỉ có một mình hồn đế cũng bỏ đi, hiện tại tất cả oan hồn đang gào thét, nhìn qua đám oan hồn khí thế ngập trời, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy bọn chúng thật quá khi dễ người.

- Các ngươi chờ đó cho ta, hôm nay mệt mỏi, chờ ta nghỉ ngơi một thời gian lại tới thu thập các ngươi!

Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, hắn bóp nát ngọc bội truyền tống.

Lúc Bạch Tiểu Thuần tiến vào thí luyện màu xanh lá, người bên ngoài thông qua ngọc giản đặc thù và tốn hao điểm cống hiến nhất định đã nhìn thấy cảnh này.

Vào lúc bọn họ nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần kêu thảm thiết trước đám oan hồn vô biên vô hạn kia, sắc mặt mọi người vô cùng cổ quái. Thí luyện màu xanh lá này có khác, trọng điểm của khảo nghiệm này là chịu đựng số lượng oan hồn và đánh chết oan hồn.

Bọn họ vốn cho rằng Bạch Tiểu Thuần kinh diễm tuyệt luân sẽ có biểu hiện gì đó khác bình thường, sau khi thấy Bạch Tiểu Thuần kêu thảm thiết bỏ chạy thì bọn họ sững sờ và thoải mái thở ra một hơi.

- Cũng khó trách Bạch Tiểu Thuần dừng lại ở thí luyện màu xanh lá này, dù sao nghe nói thí luyện này có quan hệ với Man Hoang, dùng bồi dưỡng tu sĩ chúng ta thích ứng với Man Hoang... Cho dù là Triệu Thiên Kiêu đại sư huynh năm đó cũng dừng lại ở đây, về sau mới có thể tiến lên vị trí đệ nhất.

- Đúng vậy, ta cũng có nghe đồn, nghe nói oan hồn trong thí luyện màu xanh này cũng không tầm thường, đều đến từ Man Hoang...

- Bạch Tiểu Thuần có thể lần thứ nhất xông Tinh Không Đạo Cực bảng tiến vào trước năm trăm đã cực kỳ phi phàm, xem thứ tự của hắn là bốn trăm chín mươi! Tiến vào năm trăm không còn là thiên kiêu một đường nữa, mà là thiên kiêu một vực, thân phận và địa vị hoàn toàn khác biệt.

Trong lúc người ngoài ồn ào, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần lập tức tỏa ra hào quang lóng lánh xuất hiện bên ngoài cửa lớn Tinh Không Đạo Cực bảng. Trong nháy mắt hắn xuất hiện, ánh mắt mọi người chung quanh đều nhìn qua. Ánh mắt này có hâm mộ, phức tạp, ẩn ẩn còn có ghen ghét thầm kín. Tất cả mọi người nhìn Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần nháy mắt mấy cái sau đó thở ra một hơi.

- Bọn họ... Đều đang nhìn ta?

Bạch Tiểu Thuần có chút kích động nho nhỏ. Hắn nhanh chóng nhìn lên cầu vồng phía trên Tinh Không Đạo Cực bảng. Hắn nhìn ngôi sao đại biểu bài danh của mình, ngôi sao đang tỏa sáng trong phạm vi cầu vồng màu xanh lá, bài danh đã tiến vào trước năm trăm, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời.

- Khó trách tất cả mọi người đều nhìn ta...

Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng, hắn cảm giác mình bây giờ rất lợi hại, vì vậy lập tức ưỡn ngực bày ra bộ dáng và phong độ thiên kiêu nên có.

- Thật sự quá ưu tú, ai, ta muốn ít xuất hiện, ta là hạt nhân.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần âm thầm sảng khoái, loại cảm giác vạn chúng chú mục này làm hắn lâng lâng, quên đi chật vật trong thí luyện màu xanh lá lúc nãy. Hắn nhếch cằm lên, phất tay áo hưởng thụ cảm giác mọi người nhìn ngắm, hắn nghênh ngang đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.