Trong nháy mắt cánh cửa vỡ vụn, Bạch Tiểu Thuần bước vào bên trong. Vừa đi vào hắn nhìn thấy thân thể Trương Đại Bàn gầy còm như bộ xương, sắc mặt xám ngắt như người bệnh nặng gần chết!
Chung quanh Trương Đại Bàn tồn tại một đám sương mù, sương mù này không đậm đặc, lại bao phủ bên ngoài thân thểTrương Đại Bàn. Chúng có lúc co rút vào trong người Trương Đại Bàn, có lúc lại khuếch tán ra, trong lúc tản ra đã làm khí tức Trương Đại Bàn giảm mạnh, lại có tử khí đậm đặc bao phủ toàn thân, xem bộ dáng hắn có thể tùy thời vẫn lạc ngay lập tức.
- Đại sư huynh...
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần như đao cắt, bước qua nâng tay đặt lên đỉnh đầu Trương Đại Bàn, không tiếc một cái giá lớn rót sinh cơ vào duy trì ngọn lửa tính mạng Trương Đại Bàn không tắt.
Nhưng rất nhanh Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được thân thể Trương Đại Bàn có lực lượng kỳ dị tồn tại. Lực lượng này bài xích sinh cơ hắn rót vào, lại mang theo tín niệm chấp nhất gần như tuyệt đối, nó ngưng tụ trong đan điền Trương Đại Bàn và tạo thành một đám sương mù.
Trong đám sương mù này ẩn ẩn có một viên nội đan màu xám, sương mù không ngừng vờn quanh nội đan.
Về phần sương mù bên ngoài Trương Đại Bàn chính là lực lượng này tạo thành.
- Đây là cái gì?
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, đám sương mù bài xích sinh cơ hắn rót vào, sinh cơ bị bài trừ đi một nửa, chỉ có thể hơi trì hoãn tiêu hao của Trương Đại Bàn, nhưng hắn tính ra chỉ một canh giờ nữa Trương Đại Bàn sẽ khí tuyệt bỏ mình.
Cùng lúc đó đám người Thần Toán Tử cùng Trần Mạn Dao cũng tiến vào động phủ. Nhìn thấy bộ dáng Trương Đại Bàn, Thần Toán Tử hít khí lạnh, hắn không dám tin vào mắt mình.
- Điều này sao có thể, Trương Đại Bàn chỉ bế quan hơn một tháng, hắn... Bộ dạng hắn hiện tại chẳng khác gì nếm thử Kết Đan mấy chục lần!
- Sương mù này... Trương Đại Bàn là luyện linh sư, hẳn là... Hẳn là hắn đang ngưng tụ... Niệm đan?
Trần Mạn Dao nhìn sương mù bên ngoài cơ thể Trương Đại Bàn, sau khi nhìn kỹ liền hô to.
- Niệm đan?
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Trần Mạn Dao, ánh mắt mang theo hung hãn. Cũng không phải hắn nhắm vào Trần Mạn Dao, Bạch Tiểu Thuần vào lúc này đang rất lo lắng cho Trương Đại Bàn nên mới thế.
- Niệm đan, đây chính là con đường của luyện linh sư thượng cổ truy cầu, nhưng quá nguy hiểm cho nên hiện tại không có người nào thử. Bởi vì cần dùng tín niệm của luyện linh sư, dựa vào niềm tin vô thượng vào luyện linh và giả tưởng ngưng tụ thành... Niệm đan!
- Niệm đan vừa thành, ngày sau tạo hóa phi phàm, nhưng khi thất bại... Hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Trần Mạn Dao hít khí lạnh, nàng mang tất cả những gì mình biết về niệm đan nói rõ một lần.
Vào lúc Trần Mạn Dao nói xong, toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động rất mạnh. Hắn cảm nhận được đám sương mù của Trương Đại Bàn mang theo tín niệm gần như chấp nhất gần như không hối hận.
- Niệm đan...
Bạch Tiểu Thuần nhớ tới năm đó ở Linh Khê Tông, ở bên ngoài động phủ của mình, bởi vì tránh đả kích Trương Đại Bàn cho nên mình lừa gạt đối phương chuyện luyện linh thành công, cũng chính vào thời khắc này đã cải biến con đường luyện linh của Trương Đại Bàn.
Kết hợp dĩ vãng, Bạch Tiểu Thuần lúc này mới hiểu ra, con đường luyện linh của Trương Đại Bàn có quan hệ lớn với tín niệm, mà loại quan hệ này có quan hệ không nhỏ với bản thân hắn.
- Các ngươi tới dung nhập sinh cơ, ta đi tìm chân nhân!
Bạch Tiểu Thuần thấy Trương Đại Bàn hơi thở mong manh, hắn vô cùng lo lắng, sau khi nói xong liền ra khỏi động phủ bay tới Hàng Ma Đường.
Thần Toán Tử cùng Trần Mạn Dao và Hứa Bảo Tài vội vàng đi tới bên người Trương Đại Bàn. Bọn họ rót sinh cơ vào ngọn lửa sinh mạng Trương Đại Bàn, trì hoãn quá trình dập tắt của nó.
Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ bừng, hắn chạy đi như điên. Trong đầu của hắn chỉ có một ý niệm, cho dù thế nào hắn cũng không thể nhìn Trương Đại Bàn tử vong, quyết không thể!!
Tiếng xé gió vang vọng khắp cầu vồng Không vực, tốc độ của hắn cực nhanh lao thẳng về phía Hàng Ma Đường.
Hàng Ma Đường nằm khá xa động phủ Trương Đại Bàn, Bạch Tiểu Thuần lo lắng cho nên tốc độ của hắn nhanh tới tận cùng, thậm chí thi triển Hám Sơn Chàng và Bất Tử Cân ở chân trái.
Lúc cách Hàng Ma Đường không xa, trước mặt Bạch Tiểu Thuần có năm tu sĩ đang phi hành. Năm tu sĩ này đang phi hành lại bị người ta ngăn cản lại, sau một phen nói chuyện sắc mặt bọn họ không vui, nhưng lại nhịn xuống và liên tục lui ra sau.
Ngăn cản năm người này là ba tên tu sĩ mặc trường bào màu xanh lá, sắc mặt ba người lạnh lùng. Lúc này chú ý thấy Bạch Tiểu Thuần đang lao tới, một người trong đó vốn bị tốc độ của hắn kinh động, nhìn ra thân phận của Bạch Tiểu Thuần, hơi chần chờ một lát hắn liền quát lớn:
- Người phía trước lập tức lui ra phía sau, trong phạm vi ngàn dặm quanh đây đã bị thiếu chủ nhà ta phong tỏa tu luyện.
- Thiếu chủ nhà ta là Tư Mã Phi Như!
Dường như cảm thấy không nói ra cái tên Tư Mã Phi Như thì không cách nào hình thành uy hiếp, ba tên tu sĩ phụ trách cản đường liền quát lớn.
Cái tên Tư Mã Phi Như này không ai trong cầu vồng Không vực lại không biết, do hắn có bài danh chín mươi bảy trên Tinh Không Đạo Cực bảng, bởi vì lọt vào top một trăm nên danh tiếng rất lớn!
Nếu như đổi lại lúc khác, dùng tính cách của Bạch Tiểu Thuần, nếu tâm tình tốt nói không chừng cũng không tích cực đi qua nơi đây, nhưng trước mắt tình hình Trương Đại Bàn nguy cấp, Bạch Tiểu Thuần không có chút kiên nhẫn nào cả. Đừng nói là Tư Mã Phi Như phong tỏa phạm vi ngàn dặm, cho dù là đám thiên kiêu bài danh rất cao phong tỏa thì Bạch Tiểu Thuần cũng không đi đường vòng.
Hiện tại thời gian mỗi một hơi thở cũng rất mấu chốt, Bạch Tiểu Thuần trực tiếp không nhìn, hắn dùng tốc độ nhanh nhất tới gần ba người này.
- Lớn mật...
Sắc mặt ba người biến hóa, còn chưa nói xong Bạch Tiểu Thuần không kiên nhẫn gào to.
- Cút ngay!
Hắn quát lớn giống như sấm sét nổ vang, tiếng nổ còn mang theo cuồng phong quét ngang tám hướng. Ba tên tu sĩ áo bào xanh cảm thấy đinh tai nhức óc, đầu óc bị trùng kích không nhẹ, thân thể lui ra sau. Bạch Tiểu Thuần vượt qua ba người này và tiến vào phạm vi ngàn dặm bị Tư Mã Phi Như phong tỏa.
Trong ngàn dặm này Bạch Tiểu Thuần lao đi gần một nửa, đột nhiên một đạo khí tức cường đại từ trong hồ sâu truyền ra.
- Ai dám quấy nhiễu ta tu hành!
Khi giọng nói xuất hiện, trong hồ sâu có một gương mặt cực lớn do pháp thuật hình thành hiện ra. Gương mặt này là một thanh niên, sắc mặt của hắn vô cùng tức giận, thân ảnh của hắn cũng muốn lao ra khỏi hồ nước.
Người này chính là Tư Mã Phi Như bài danh chín mươi bảy trên Tinh Không Đạo Cực bảng.
Nhưng thời điểm Tư Mã Phi Như vừa nói xong một câu, một đạo khí tức Kết Đan hậu kỳ từ trong hồ nước bao phủ chung quanh.
Chung quanh hồ nước này đột nhiên xuất hiện hơn mười thân ảnh. Những người này đều là tùy tùng của Tư Mã Phi Như, sau khi xuất hiện đều cười lạnh. Bọn họ tin tưởng kết cục kẻ dám quấy nhiễu thiếu chủ tu hành sẽ phi thường thê thảm.