Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 682: Chương 682: Chủ nhân, ngươi bỏ qua cho ta đi! (Hạ)




- Hắn... Hắn không phải luyện đan, mà là muốn chết ah!

Hồn Dạ Táng hãi hùng khiếp vía, nội tâm của hắn càng lo sợ. Hắn không lo lắng Bạch Tiểu Thuần tự sát... Hắn sợ hãi vì luyện chế đan dược này Bạch Tiểu Thuần trả giá lớn như thế, bản thân hắn lại là người thí nghiệm thuốc, như vậy một khi Bạch Tiểu Thuần luyện chế thành công kết cục của hắn sẽ vô cùng thê thảm.

Bạch Tiểu Thuần tức giận không nhỏ. Hắn giãy dụa bò ra khỏi vách tường, lại tiếp tục đắm chìm trong luyện đan. Lại qua vài ngày cải tiến linh dược, hắn dung nhập lực hút vào bên trong, sau khi thân thể dứt khoát chui vào một cái khe nứt trên vách tường, bảo đảm lần này mình sẽ không bị thương nghiêm trọng, Bạch Tiểu Thuần lúc này mới hung ác thò tay ra bóp đan dược.

- Chủ nhân, ngươi bỏ qua cho ta đi!

Hồn Dạ Táng không chịu nổi, lập tức kêu rên.

- Tin tưởng ta, lúc này ta nhất định thành công!

Bạch Tiểu Thuần an ủi một câu, dùng sức bóp nát đan dược. Lúc này có tiếng nổ vang lên, cũng không có lực hút hay lực đẩy truyền ra, đan dược tự bạo làm Bạch Tiểu Thuần nấp trong khe nứt cũng bị ảnh hưởng, cả động phủ chấn động vài lần.

Bạch Tiểu Thuần vô cùng thê thảm, thân thể bị nổ bay gục ở trong cái khe rất lâu, qua một lúc hắn mới bò ra ngoài, liều mạng luyện chế đan dược.

Hồn Dạ Táng cảm giác mình sắp sụp đổ, hắn không biết tương lai gì đang chờ mình, nhưng loại không biết này trở thành dày vò. Nhất là hồn Dạ Táng lần lượt nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của Bạch Tiểu Thuần sau khi bóp nát đan dược, hắn sợ hãi tới tận cùng.

- Chủ nhân, ngươi cho ta thống khoái đi!

Lại qua vài ngày, hồn Dạ Táng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần còn muốn thử thuốc thì khóc lóc đòi được thống khoái.

Hắn thực hi vọng Bạch Tiểu Thuần có thể cho hắn được lên đường nhanh chóng, cảm nhận của hắn bây giờ chẳng khác gì tù nhân chờ chém đầu, mỗi một lần cây đao chém xuống lại lệch một chút... Một lần một lần lại một lần, cái cảm giác này làm hắn khó chịu hơn cả giết hắn.

- Tin tưởng ta, lần này chắc chắn thành công!

Bạch Tiểu Thuần gầm lên, bóp nát đan dược, tiếng nổ lại bộc phát.

Thời gian trôi qua, hai tháng sau... Động phủ Bạch Tiểu Thuần thường xuyên xuất hiện chấn động, nó đã sắp sụp đổ. Thậm chí nếu không phải thân thể của hắn cường đại, sợ rằng hắn đã trọng thương không dậy nổi.

Vào hôm nay, lúc hồn Dạ Táng đã sụp đổ tuyệt vọng, tiếng nổ sinh ra và lực hút truyền khắp bốn phía, hồn Dạ Táng không bị khống chế bay theo lực hút, chỉ trong nháy mắt ngưng tụ vào tay Bạch Tiểu Thuần.

- Ha ha, rốt cục ta đã thành công!

Bạch Tiểu Thuần kích động, hiện tại tóc tai hắn bù xù, bộ dáng rất chật vật đứng trong động phủ, thần sắc phấn chấn. Hắn thậm chí có cảm giác kích động khó hiểu, thời gian hai tháng qua không chỉ có hồn Dạ Táng bị dày vò, ngay cả Bạch Tiểu Thuần cũng rất thảm.

Rốt cuộc hắn đã luyện thành đan dược, điều phối tốt lực hút cho nên khi đan dược vỡ vụn sẽ hút lấy hồn phách.

- Viên đan dược này gọi là Tụ Hồn đan!

Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười to, mặc dù mỏi mệt nhưng rất hưng phấn. Hắn nhớ kỹ, chờ mình nghỉ ngơi và khôi phục liền trực tiếp xông Tinh Không Đạo Cực bảng.

- Lần này ta nhất định sẽ cho đám tiểu quỷ kia đẹp mắt.

Bạch Tiểu Thuần vô cùng đắc ý, hắn lại luyện ra vài viên Tụ Hồn đan, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu thổ nạp.

Lại qua một tháng, Bạch Tiểu Thuần điên cuồng luyện chế Tụ Hồn đan, chỉ cần tinh lực không đủ liền thổ nạp. Qua nhiều lần như thế, chẳng những số Tụ Hồn đan kinh người, tu vi của hắn trong quá trình tiêu hao và khôi phục đã tinh tiến một ít, khoảng cách Kim Đan hậu kỳ còn kém một tia!

Ngày hôm nay, Bạch Tiểu Thuần luyện hết đan dược, đang ngồi thổ nạp, không bao lâu hắn mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài động phủ và ngạc nhiên.

Rất nhanh đã có ba đạo hào quang đồng thời bay tới, bên trong chính là đám người Thần Toán Tử, Trần Mạn Dao cùng với Hứa Bảo Tài, sắc mặt ba người này lo lắng bay tới động phủ Bạch Tiểu Thuần.

Dùng tu vi Kim Đan trung kỳ đỉnh phong của Bạch Tiểu Thuần hiện tại, hắn chỉ cách hậu kỳ một tia tu vi, trong nháy mắt ba người đến hắn đã nhận ra sắc mặt của ba người này không đúng, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

- Thiếu tổ, Trương Đại Bàn xảy ra vấn đề!

- Tiểu Thuần, nhanh đi cứu Trương Đại Bàn!

Ba người vừa mới tới gần động phủ, không chờ động phủ mở cửa, giọng nói lo lắng của bọn họ đã truyền vào bên trong. Bạch Tiểu Thuần nghe xong liền khiếp sợ, lập tức đứng dậy phất tay áo mở cửa động phủ, thân ảnh của hắn lao ra ngoài như cuồng phong.

- Đại sư huynh của ta như thế nào?

Bạch Tiểu Thuần bắt lấy Thần Toán Tử, hô hấp dồn dập hỏi thăm.

- Trương Đại Bàn Kết Đan đang gặp nguy cơ sinh tử!

Thần Toán Tử bị Bạch Tiểu Thuần bắt lấy, nhìn thấy thần sắc khẩn trương của Bạch Tiểu Thuần liền biết rõ sự việc trọng đại, hắn nhanh chóng trả lời.

- Một tháng trước Trương sư huynh có dấu hiệu Kết Đan cho nên hắn đi bế quan, ta và Thần Toán Tử hộ pháp bên ngoài động phủ của hắn. Tất cả đều bình thường, dựa theo Thần Toán Tử phán đoán ít nhất cần mấy tháng Trương Đại Bàn mới có thể hoàn thành Kết Đan, nhưng không biết tại sao vào ba ngày trước khí tức của Trương Đại Bàn giảm mạnh, hôm nay hơi thở mong manh!

Hứa Bảo Tài nói thật nhanh, sắc mặt lo lắng.

- Ta cũng đi xem, nhưng động phủ Trương Đại Bàn đóng lại chúng ta không vào được, lo lắng quấy nhiễu cho nên không dám phá cửa xông vào.

Trần Mạn Dao đứng bên cạnh nói vào, sau khi tiếp xúc với Bạch Tiểu Thuần thật lâu, nàng đã dung nhập bản thân mình vào quần thể này, Trương Đại Bàn gặp nguy cơ nàng cũng không thể đứng nhìn.

Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, nghe ba người nói hắn cũng không dám chần chờ, thân thể hóa thành hào quang bay thẳng tới động phủ của Trương Đại Bàn.

Đám người Thần Toán Tử nhanh chóng theo sau, cả đám người dùng tốc độ cực nhanh bay đi, qua một nén nhang đã xuất hiện bên ngoài động phủ. Nội tâm Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, Trương Đại Bàn là đại sư huynh của hắn, giao tình hai người rất sâu, từ ngày đầu tiên Bạch Tiểu Thuần tiến vào Linh Khê Tông đã bắt đầu thiết lập giao tình này.

Hiện tại đầu óc của hắn trống rỗng, hắn nhanh chóng lao tới động phủ Trương Đại Bàn. Nhìn cánh cửa động phủ đóng chặt, linh thức Bạch Tiểu Thuần tỏa ra. Bằng tu vi Kim Đan trung kỳ đỉnh phong, hắn đã có thể cảm nhận được tình hình trong động phủ, khí tức Trương Đại Bàn chỉ còn một tia, dường như ngọn lửa sinh mệnh sắp dập tắt.

Loại tình huống này giống như Trương Đại Bàn trong thời gian ngắn nếm thử Kết Đan nhưng thất bại vài chục lần mới có thể tạo thành hao phí sinh cơ như vậy.

- Tại sao có thể như vậy!

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần run rẩy, đôi mắt đỏ rực, hắn nâng tay phải đánh ra một quyền, vận dụng cả Bất Tử Cấm bộc phát và hàn khí ngưng tụ lại cùng khuếch tán trong nháy mắt bao phủ cánh cửa động phủ. Cánh cửa này chấn động và vỡ vụn như mạng nhện, hoàn toàn không sinh ra tiếng nổ hay mảnh vụn bắn tung tóe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.