Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 465: Chương 465: Chắc chắn các ngươi rất nhớ ta. (Hạ)




Còn có Hắc Tam Bàn, còn có Hầu Vân Phi, tất cả người có giao tình không cạn với Bạch Tiểu Thuần đều mang theo tâm tình khác nhau đi ra.

Trịnh Viễn Đông vội ho một tiếng, không thể không ra mặt, vì vậy hắn ở Chủng Đạo Thánh Sơn, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhớ tới đối phương trước kia gây sự nghịch ngợm thì hắn mỉm cười.

Vào lúc này còn có nhiều tiếng gào rú vui sướng vang lên, đó là tiếng ở bờ bắc, thân thể Thiết Đản lớn nhỏ mười trượng như một nhọn núi nhỏ từ bờ bắt bay tới, tiếng hô kinh thiên động giống như vạn thú gào thét vang vọng bờ bắc.

Tiếng gào thét này làm người ở bờ bắc ngạc nhiên, không ít đệ tử bờ không biết phát sinh cái gì cũng bay ra, sau khi tới bờ nam nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì sững sờ, sau đó sắc biến hóa hít khí lạnh, nội tâm bọn họ vô cùng khiếp sợ.

- Bạch Tiểu Thuần!

- Hắn trở lại! !

Trong tiếng kinh hô này có không ít đệ tử bờ bắc thét lên, bọn họ nhanh chóng bay trở về báo với đồng môn tin tức động trời này, rất nhanh cả bờ bắc oanh động...

Bạch Tiểu Thuần cười to, hắn đi lên vài bước, Thiết Đản vọt tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, mở to mắt đầy vui sướng, thân thể từ từ thu nhỏ như lúc vừa mới sinh ra cắn ống quần Bạch Tiểu Thuần, nói cái gì cũng không nhả ra, dường như lo lắng Bạch Tiểu Thuần lại ném nó qua một bên mà ra ngoài đi chơi.

Bạch Tiểu Thuần vui sướng ôm lấy Thiết Đản, lại ôm cổ Trương Đại Bàn, Trương Đại Bàn kích động, hắn có quá nhiều lời muốn nói nhưng khi thấy Hầu Tiểu Muội đến liền nháy mắt ra hiệu cho Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần cười ha hả nhìn Hầu Tiểu Muội, hiện tại hắn không còn ngây thơ như trước, sau khi trải qua chuyện ở Huyết Khê Tông thì Bạch Tiểu Thuần đã thành thục hơn nhiều, giờ phút này chủ động tiến lên ôm cổ Hầu Tiểu Muội.

Hầu Tiểu Muội đỏ mặt, liên tục hờn dỗi với hắn.

Rất nhanh Hầu Vân Phi, Hứa Bảo Tài và những đệ tử nhận ân tình của Bạch Tiểu Thuần ở dưới vực sâu đi tới, bọn họ liên tục xuất hiện, hơn trăm người vây quanh Bạch Tiểu Thuần, bọn họ kể cho Bạch Tiểu Thuần nghe chuêện vài năm qua, nói chuyện tông môn gần đây, vừa nói vừa tiến lên phía trước.

Bạch Tiểu Thuần cũng hỏi thăm mọi người về tình hình của Lý Thanh Hậu, tất cả mọi người không rõ ràng lắm, cũng không có nghe tin đồn không tốt gì, lúc này Bạch Tiểu Thuần mới yên tâm.

Hắn bị hơn trăm người vây quanh đều lọt vào trong mắt của người khác, nhất là những người biết chuyện Bạch Tiểu Thuần nhưng không có tự mình trải qua, chỉ nghe người ta nói mà thôi, bọn họ không ngừng hỏi thăm người khác.

Bọn họ không cách nào tưởng tượng trong tông môn lại có người như thế, một người làm nhiều người nghe tên đã khiếp sợ, không ngờ hắn còn có nhiều bằng hữu như thế.

- Ta nghe nói rất nhiều lời đồn về Bạch sư thúc...

- Rốt cuộc Bạch sư thúc là người như thế nào?

- Ta cảm thấy từ thời điểm Bạch sư thúc vừa rồi bước vào tông môn, cả Linh Khê Tông đều khác biệt với ngày thường quá nhiều, ngày bình thường tuy náo nhiệt nhưng lại khó tránh khỏi có chút áp lực nặng nề khi chiến tranh bùng phát, nhưng bây giờ... Áp lực này trở nên không rõ ràng.

Ba người bên cạnh Trần Phi nói nhỏ với nhau.

Trần Phi không nói gì, hắn nhìn đám người kia rời đi, nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần biến mất với ánh mắt phức tạp, ba người bên cạnh nói chuyện thì hắn cũng mở miệng.

- Hắn chính là Bạch Tiểu Thuần... Là chuẩn truyền thừa của Linh Khê Tông chúng ta, Thiên Đạo Trúc Cơ, không gì sánh kịp, hào quang của hắn trấn áp tất cả mọi người, làm cho mọi người vừa yêu vừa hận, nhưng lại tâm phục khẩu phục... Bạch Tiểu Thuần!

Ba người không mở miệng, trong mắt hiểu ra, nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần còn mang theo kính ý.

Trong cả Linh Khê Tông bởi vì Bạch Tiểu Thuần trở về tạo ra oanh động không nhỏ, cũng có một người đứng trên đỉnh Diên Vĩ bờ bắc về bờ nam.

Đây là một người con gái, gió nhẹ thổi mái tóc dài của nàng bay bay, dung nhan tuyệt mĩ min màng, trong mắt nàng như ẩn chứa thu thủy, thân thể có lồi có lõm, tồn tại mị lực vô cùng, mặc dù trang phục bảo thủ nhưng lại mang theo phong tình khác lạ, làm cho cả thân thể của nàng như một bó đuốc bốc cháy hừng hực.

- Ca ca, ngươi rốt cục trở lại...

Nữ tử che miệng cười khẽ

Bờ nam Linh Khê Tông có vô số ánh mắt người nhìn lên bầu trời, nhìn hơn trăm người túm tụm vây quanh Bạch Tiểu Thuần, nhìn hắn vô cùng uy phong quay trở về động phủ.

Tiếng cười khoái ý và đắc ý của hắn không ngừng vang lên.

- Ta nói với các ngươi, ta đi ra ngoài rèn luyện những năm qua quả thật là kinh thiên động địa, đầu tiên là đoạt Trúc Cơ Đan của người ta, còn đánh sụp một tòa Thánh Sơn, một kiếm bay ra diệt sát hơn mười tu sĩ Trúc Cơ, kinh thiên động địa, thần cơ diệu toán, pháp lực vô biên!

- Bao nhiêu cường giả ở trước mặt ta đều run rẩy cúi đầu, bao nhiêu đệ tử Ngưng Khí bị ánh mắt của ta nhìn một cái là run rẩy quỳ rạp xuống.

Bạch Tiểu Thuần nói chuyện rất lớn, tiếng khoe khoang của hắn vang lên khắp nơi.

Các đệ tử Linh Khê Tông ở bên cạnh đều cười ồn ào, nghe Bạch Tiểu Thuần nói thế bọn họ không tin, tuy nhiên lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần đều nở nụ cười chân thật đáng tin, trong thần sắc có nhớ nhung, có cảm khái, cũng có chờ mong.

Đối với bọn họ mà nói, Bạch Tiểu Thuần là đồng môn của bọn họ, là bằng hữu có thể giao tính mạng cho nhau.

Mặc dù hắn không tốt nhưng thời khắc mấu chốt thường thường có thể nghịch chuyển càn khôn, mặc dù hắn thích gây sự nhưng lúc sinh tử lại là người được mọi người tin tưởng phó thác tính mạng của mình!

Thân là Thiên Đạo Trúc Cơ, càng là chuẩn danh sách truyền thừa, trên người Bạch Tiểu Thuần bọn họ không nhìn thấy sự ngạo mạn, ngược lại hắn còn làm đủ việc vặt làm người ta dở khóc dở cười, mà Bạch Tiểu Thuần trong lòng bọn họ cũng không phải cao cao tại thượng gì đó, mà là có thể gấn bó tâm linh, thật sự trở thành bằng hữu.

Nhất là Hầu Vân Phi, loại cảm giác này mãnh liệt hơn, hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhìn Hầu Tiểu Muội bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, hắn tươi cười chúc phúc..

Gương mặt Hầu Tiểu Muội đỏ bừng, vào lúc này trái tim của nàng đang đập rất nhanh, trong đầu nhớ lại cảnh Bạch Tiểu Thuần ôm cổ của mình, khi thì hai mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần mang theo thần thái sáng lạn.

Thần thái này rất giống với Tống Quân Uyển.

Bạch Tiểu Thuần phấn chấn kích động nhìn mọi người bên cạnh, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc với mình, trong đầu của hắn nhớ tới những chuyện trong Linh Khê Tông.

Loại cảm giác về nhà này làm Bạch Tiểu Thuần cảm động, về phần vừa rồi chính mình hét lớn một tiếng đưa tới vô số thét lên đã sớm bị Bạch Tiểu Thuần tự động bỏ qua.

- Các ngươi không tin? Bạch Tiểu Thuần ta lợi hại từng có lão quái Nguyên Anh khen ngợi đấy, còn có một lão quái Nguyên Anh nhìn thấy ta còn muốn thu ta làm nghĩa tử!

Bạch Tiểu Thuần vỗ ngực nói đầy ngạo nghễ.

- Chúng ta tin tưởng!

Hầu Vân Phi vừa cười vừa nói, đám người Trương Đại Bàn vô cùng cổ quái, lúc Bạch Tiểu Thuần nhìn qua mình đều nói ta tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.