Dùng sức lắc tiểu ô quy sau đó hắn bay đi nhanh hơn, hóa thành một đạo hào quang bay vào sơn môn Linh Khê Tông.
Vừa mới tới gần đã có bốn đạo hào quang từ trong sơn môn bay ra ngoài ngăn cản, có tiếng quát lớn vang lên:
- Người đến dừng lại!
Trong bốn đạo hào quang này đều có tu sĩ, một người trong đó tu vi Ngưng Khí Đại viên mãn, ba người còn lại có tu vi Ngưng Khí năm sáu tầng, vào lúc này bọn họ đều cầm vũ khí trong tay, ánh mắt sáng ngời nhìn Bạch Tiểu Thuần, sau đó bốn người sững sờ.
Nhất là người đứng đầu chính là lão đại của bọn họ ngây người, thân thể rung động vài cái, người này chính là Trần Phi...
- Bạch Tiểu... Bạch sư thúc!
Trần Phi nghẹn ngào kinh hô, cũng may hắn phản ứng nhanh, vội vàng đổi giọng và ôm quyền chào hỏi, ba người khác đều sững sờ, sau khi nhìn rõ Bạch Tiểu Thuần đều tiến lên bái kiến.
- Không tệ không tệ, mọi người nên tu hành cho tốt.
Bạch Tiểu Thuần đắc ý phi phàm, cảm thấy đây mới là nhà của mình, vì vậy bày ra bộ dáng tiền bối, sau đó kéo bốn người quay về sơn môn.
Về phần trận pháp Linh Khê Tông không có ngăn cản Bạch Tiểu Thuần đi vào, trong chốc lát Bạch Tiểu Thuần đã bay vào Linh Khê Tông, nhìn cảnh tượng bờ nam quen thuộc, nhìn cảnh tượng người người huyên náo, giữa không trung có từng đạo hào quang bay qua bay lại, càng nhìn thấy Thanh Phong sơn, Tử Đỉnh sơn và Hương Vân sơn, nhìn khu vực đệ tử ngoại môn, nhìn chim bay trên bầu trời, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy vô cùng thân thiết, hắn cảm thấy mình nên cho bọn họ biết Bạch Tiểu Thuần... Đã trở về.
- Chư vị đồng môn, Bạch Tiểu Thuần ta... Trở lại!
Bạch Tiểu Thuần đứng ở giữa không trung ngửa mặt lên trời la lớn, tiếng quát như sấm sét vang vọng cả bờ nam.
Nghe được giọng nói của Bạch Tiểu Thuần thì Trần Phi đồng tình nhìn cả bờ nam này!
- Huynh đệ tỷ muội Linh Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần ta đã trở lại!
Tiếng quát của Bạch Tiểu Thuần vang vọng khắp cả bờ nam Linh Khê Tông, thậm chí bờ bắc cũng có thể hơi nghe thấy.
Cả Linh Khê Tông vốn tiếng người huyên náo ồn ào, đột nhiên vào lúc này trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị... Thân thể những phượng điểu trên bầu trời chấn động sau đó bay đi thật nhanh.
Hương Vân Thánh Sơn, từ khi Lý Thanh Hậu bế quan, Chu trưởng thay mặt thống lĩnh cả ngọn núi, hiện giờ hắn đang ngồi nhắm mắt tĩnh thần lại nghe được tiếng quát truyền tới, hắn ngây ngẩn cả người.
Chu Tâm Kỳ đang ngồi tu hành, giờ phút này vừa mới chấm dứt đả tọa, lúc đang định ra ngoài thì nghe được tiếng quát này truyền vào trong tai thì sợ hãi.
Hứa Bảo Tài đang đi bái phỏng vài hảo hữu trên Thanh Phong sơn, vào lúc đang nói khoác chính mình không gì không biết thì bỗng nhiên bị cắt ngang, mọi người đều khiếp sơ.
Trương Đại Bàn đang khổ não trước mặt Hứa Mị Hương, nghe Hứa Mị Hương răn dạy, trong nháy mắt này ngẩng đầu lên vì nghe được Bạch Tiểu Thuần kêu gọi.
Tất cả tu sĩ ở bờ nam biết về Bạch Tiểu Thuần đều ngẩn người...
Hương Vân Thánh Sơn, lúc này một vị trưởng lão đang giảng giải tu hành, chung quanh hắn có không ít đệ tử lắng nghe, lúc nghe được tiếng nói của Bạch Tiểu Thuần cắt ngang lời mình nói, sắc mặt vị trưởng lão này cứng lại, ngay cả đệ tử bên dưới cũng khiếp sợ.
Trên Chủng Đạo Thánh Sơn, Trịnh Viễn Đông đang âm trầm nhìn một ngọc giản, tin tức trong ngọc giản làm hắn vô cùng đau đầu, đang muốn ra ngoài tuyên bố một nhiệm vụ thì đột nhiên nghe đi tiếng nói vọng tới, hắn dừng bước lại, biểu hiện trên mặt vô cùng đặc sắc.
Bạch Tiểu Thuần nhìn mình rống một tiếng làm cả bờ nam yên tĩnh, ngay cả chim trên bầu trời cũng không dám bay, ngay cả những tu sĩ đang phi hành cũng dừng lại thì cảm động.
- Tất cả mọi người còn nhớ rõ ta... Bọn họ nhất định là phi thường nhớ ta, trong thời gian không có ta ngay cả tu hành cũng trở nên buồn tẻ... Trần Phi, ngươi nói có đúng hay không.
Bạch Tiểu Thuần quay lại nhìn bốn người Trần Phi, cảm khái mở miệng.
Trần Phi không biết mình nên nói cái gì, chỉ có thể kiên trì lấy lòng.
- Bạch sư thúc thần công cái thế, thanh danh hiển hách, sau khi trở về rống một tiếng thì từ trong ra ngoài Linh Khê Tông đều phấn câấn bừng bừng!
Trần Phi như vậy mới mở miệng, ba người đứng cạnh hắn há hốc mồm, bọn họ trước đó nghe được Bạch Tiểu Thuần hô to đã ngây người một lúc, lại nhìn thấy người chung quanh phản ứng lớn như vậy thì càng khiếp sợ, giờ phút này lại Trần Phi sư huynh nổi tiếng lãnh khốc trong suy nghĩ của bọn họ lại dùng khẩu khí này nịnh bợ một người khác.
Ba người này không cùng thời đại với Bạch Tiểu Thuần, cũng ít hiểu biết về danh nhân của tông môn, bọn họ chỉ đi ra ngoài vào thời kỳ cuối của Bạch Tiểu Thuần, đối với rất nhiều việc của Bạch Tiểu Thuần chỉ có nghe qua chứ không tự mình trải qua, giờ phút này chỉ có thể nhìn nhau.
- Ha ha, đúng thế, chắc chắn mọi người rất nhớ ta, ngươi xem ta chỉ hô một tiếng, tất cả mọi người kích động ngây người.
- Các ngươi yên tâm, ta trở lại, không bao giờ đi nữa...
Bạch Tiểu Thuần cảm động, đang muốn tiếp tục hô to vài tiếng thì từng tiếng hét kinh thiên động địa bộc phát khắp bờ nam.
- Trời xanh không có mắt ah, Bạch Tiểu Thuần trở lại!
- Đáng chết, hắn không phải đi ra ngoài rèn luyện hay sao, chỉ mới qua mấy năm mà hắn đã quay trở về rồi.
- Không tốt, Linh Vĩ Kê chỉ mới nhiều thêm một ít...
- Luyện dược cuồng ma trở về!
Vô số tiếng thét chói tai quanh quẩn không gian, đám phượng điểu trên bầu trời kêu thảm thiết, lập tức bay đi, đám tu sĩ đang phi hành trên không trung hít khí lạnh, có thể phi hành giữa không trung phần lớn là Trúc Cơ, nhớ tới ngày đó trên quảng trường Bạch Tiểu Thuần thi triển xé y đại pháp khủng bố, da đầu bọn họ run lên.
Ngay cả những đệ tử tầm thường trong ba ngọn núi cũng kêu to bi phẫn.
Chu Tâm Kỳ cắn răng, đối với Bạch Tiểu Thuần này, nội tâm nàng rất thống hận, hừ lạnh một tiếng dứt khoát tiếp tục bế quan...
Hứa Bảo Tài vẻ mặt cầu xin, cố tình không đi ra, nhưng vừa nghĩ tới thân pâận của Bạch Tiểu Thuần thì hắn phải nhanh chóng bay ra đón tiếp.
Bạch Tiểu Thuần nháy mắt mấy cái, hắn nghe bốn phía hét to thì hắn vội ho một tiếng, sờ sờ cái mũi sau nhìn đám người Trần Phi.
- Ha ha, các ngươi xem mọi người trở nên rất nhiệt tình...
Trần Phi đổ mồ hôi trán, hắn vắt hết óc cũng nghĩ ra nên nói cái gì cho phải, ba người khác nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần kính sợ như thiên nhân, bọn họ không dám tin tưởng có người dựa vào một câu hô to đã có thể làm bờ nam sụp đổ...
Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy xấu hổ, đáy lòng không phục, thầm nghĩ mình ở Huyết Khê Tông cũng là huyết tử, đi tới nơi nào cũng được người ta cung kính đón tiếp, ai dám nói nửa chữ không, chính mình vừa trừng mắt, đối phương lập tức dọa phát run.
Trong nội tâm đang cảm thấy không công bằng, Tử Đỉnh Thánh Sơn, Trương Đại Bàn ngửa mặt lên trời thét dài, hóa thành hào quang màu tím bay lên đỉnh núi.
Hầu Tiểu Muội đang ngồi thì vui mừng, thân ảnh tung tăng như chim sẻ nhanh chóng bay ra.