Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 564: Chương 564: Chân Linh thức tỉnh. (Thượng)




Cuộc chiến Kim Đan không còn bị giới hạn chiến trường, đang diễn ra từ rừng nhiệt đới cho tới sơn môn!

Bạch Tiểu Thuần đã không còn ra tay với tu sĩ Trúc Cơ, hắn đứng giữa không trung đấp pháp với tu sĩ Kết Đan của Không Hà Viện, tu sĩ Kết Đan của Nghịch Hà Tông chiếm ưu thế số lượng, vào lúc này bản thân hắn không có nguy hiểm quá lớn, càng có thể làm quen với phương thức Kết Đan chiến đấu, thời khắc hắn hiểu ra là lúc lực lượng tăng lên, kinh nghiệm giao chiến với tu sĩ Kết Đan cũng tăng trưởng.

Phương thức tăng trưởng này làm chiến lực của hắn mạnh hơn, làm tu sĩ Kết Đan của Không Hà Viện kinh hãi không nhỏ.

Trong chiến tranh này, trên ngọn núi cao cách Không Hà Viện không xa, trên đó có ba đạo thân ảnh đang đứng, ánh mắt bọn họ nhìn về hướng Không Hà Viện, từ vị trí này bọn họ có thể nhìn bao quát cả chiến trường.

Ba người này gồm hai nam một nữ, nữ tử tương mạo xinh đẹp tuyệt trần, toàn thân tỏa ra khí chất vũ mị, cũng sinh ra khí tức tinh không nồng đậm, dường như cả người biến thành hư ảo, khi thì chân thật, khi thì mơ hồ, nếu như nhìn chằm chằm thời gian dài sẽ làm người ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Hai người khác một người trung niên, toàn thân người này tỏa ra hắc khí, hắc khí phiêu tán ngưng tụ thành đầu lâu, cây cối dưới chân hắn héo rủ, ngay cả bản thân nham thạch cũng bị ăn mòn, loại hắc khí này hiển nhiên có tính công kích rất mạnh, đây là ma khí.

Cuối cùng là lão giả, lão giả này ăn mặc đạo bào, thân thể tỏa ra khí chất tiên phong đạo cốt, ẩn ẩn còn có khí tức huyền diệu sinh ra, đứng ở gần có thể nghe được tiếng đại đạo kêu vang.

Ba người này này chính là người tông môn trung du, trừ Không Hà Viện ra chính là ba tông môn khác, Tinh Hà Viện, Cực Hà Viện, cùng với Đạo Hà Viện!

Nữ tử khi thì hư ảo chân thật chính là người Tinh Hà Viện dừng lực lượng tinh không trứ danh, trung niên có ma khí mạnh mẽ đến từ ma tông... Cực Hà Viện!

Về phần lão giả kia chính là người của tông môn đệ nhất trung du, Đạo Hà Viện!

- Không Hà Viện... Sắp bại, thú vị...

- Xem ra hàng xóm mới của chúng ta cũng không phải rất yếu... Như vậy mới dễ chơi.

- Thiên Đạo Kim Đan cũng xuất hiện... Người này sẽ khiến Tinh Không Đạo Cực Tông chú ý...

- Không Hà Viện đã nhất định thất bại, như vậy định mức của bọn họ cũng có thể điều chỉnh lại.

Ba người thấp giọng mở miệng, bọn họ mỉm cười nhìn nhau, ngầm hiểu với nhau, hình như bọn họ rất thích ý nhìn Không Hà Viện diệt vong... Kết quả tốt nhất chính là lưỡng bại câu thương.

Chiến tranh càng ngày càng thảm thiết, so với thương vong của Nghịch Hà Tông, thương vong của Không Hà Viện càng nghiêm trọng hơn, mỗi thời mỗi khắc đều có đệ tử tử vong và trọng thương, không khí trong Không Hà Viện chết lặng.

Một lão giả mặc áo bào trắng đứng trong trung tâm Không Hà Viện, nơi đó có một gốc cây, trên tán cây có một gian phòng, vào lúc này lão giả đứng ngoài phòng gỗ nhìn qua chiến tranh chung quanh, nghe tiếng nổ vang và tiếng kêu thảm thiết ở bốn phía.

Sắc mặt của hắn vô cùng mệt mỏi, hắn nhìn cẩn thận và có thể nhìn thấy khí tức tử vong bao phủ toàn thân của hắn, dường như hắn cố gắng kéo dài hơi tàn để không vẫn lạc, nhưng xem ra thời gian hắn kiên trì cũng không quá lâu.

Bên cạnh lão giả là một đồng tử, đồng tử này môi hồng răng trắng, rất là xinh đẹp, trên người còn có mùi thơm ngát, quần áo sạch sẽ giống như tiên đồng, hiện tại hắn chắp tay sau lưng, rất có hứng thú nhìn qua chiến trường, ánh mắt của hắn hứng thú nồng đậm nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Lý đạo hữu, đủ chưa?

Hồi lâu, lão giả khàn khàn mở miệng, ý mệt mỏi càng đậm.

- Còn chưa đủ.

Đồng tử nghe vậy cười cười, nghiêng đầu nhìn về phía lão giả, nhìn hắn sau đó thở dài.

- Trần đạo hữu, sớm biết như thế, có cảm thấy hối hận?

- Như thế nào mới đủ, người chết đã đủ nhiều.

Lão giả trầm mặc, sau một lúc ánh mắt hắn ảm đạm, than thở.

- Cũng phải, nếu như thế ngươi mang nội tình Không Hà Viện ra đi, sớm tiêu diệt cũng sớm chấm dứt trận chiến tranh này.

Đồng tử tươi cười mở miệng.

Ý mệt mỏi của lão giả tăng thêm, ai cũng nhìn ra hắn sắp vẫn lạc, nhưng trên thực tế hắn là lão tổ chính thức của Không Hà Viện, với tư cách là Thiên Nhân Cảnh, hắn có quá nhiều biện pháp có thể duy trì sinh mạng của mình, cho dù thương thế nặng tới mức dầu cạn đèn tắt, hắn vẫn có thể kéo dài thêm thời gian rất dài.

Mà Tinh Không Đạo Cực Tông cũng không có đuổi tận giết tuyệt hắn, mà là để hắn dùng tình trạng này tận mắt thấy Không Hà Viện diệt vong, bản thân hắn cũng hiểu đây là trừng phạt, chỉ có người chết đủ nhiều mới có thể kéo dài sinh cơ cho đệ tử khác.

Than nhẹ một tiếng, trong mắt lão giả lộ ra một tia giải thoát, nâng tay phải lên đụng nhẹ vào thân cây.

Trong nháy mắt hắn đụng vào thân cây, thân cây run rẩy, run rẩy này lan tràn thật nhanh, trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ Không Dong Tà Thụ, khi nó khuếch tán ra khắp cả đại thụ sơn môn Không Hà Viện thì trong thân cây có một đám côn trùng bay ra ngoài!

Những côn trùng này nhỏ như ngón tay cái, sau khi xuất hiện liền gào thét thê lương, càng có khí tức kinh người bùng phát, trong nháy mắt chúng lao ra giữa không trung.

Ai nhìn thấy cảnh tượng này đều kêu lên sợ hãi, càng làm cho cuộc chiến sơn môn dừng lại, số côn trùng này quá nhiều và rậm rạp, chúng bay ra khỏi Không Dong Tà Thụ, trong nháy mắt bao phủ bầu trời, tất cả người nhìn thấy đều cảm thấy gai ốc nổi lên.

Cho dù là bản thân tu sĩ Không Hà Viện sau khi nhìn thấy côn trùng cũng phải sợ hãi.

Cả tông môn tràn ngập côn trùng màu xám trắng, những côn trùng kêu vang chấn động tâm thần người nghe, sau khi vô số côn trùng bay ra ngoài, chúng tụ tập giữa không trung, hình thành trùng hải.

Chỉ là trùng hải cũng bỏ đi, những côn trùng này ngưng tụ lại với nhau, cuối cùng xuất hiện trước mặt mọi người chính là một con trùng cực kỳ khổng lồ.

Màu sắc của nó không còn là xám trắng nữa, mà biến thành màu đỏ to ngàn trượng, bên ngoài giáp xác đầy gai nhọn, những cây gai nhọn này có màu đen, hiển nhiên có mang theo kịch độc.

Sau khi tạo thành, con côn trùng màu đỏ này bay lên cao, nó phát ra tiếng gào thét vặn vẹo hư không, tiếng gào thét hóa thành âm bạo, những nơi đi qua vô số người phun máu tươi, bất kể là tu sĩ Không Hà Viện hay Nghịch Hà Tông.

Khí thế và dáng vẻ độc ác đủ làm người ta sợ hãi giật mình.

Cho dù là Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy run sợ, hắn ngạc nhiên nhìn con côn trùng màu đỏ này, khí tức con trùng này tỏa ra cho dù hắn đã là Kết Đan sợ hãi.

- Tử Vong Trùng! !

- Không Hà Viện, một trong hai đại nội tình... Tử Vong Trùng!

Rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh của Nghịch Hà Tông đều sợ hãi, lão tổ Hàn Tông Linh Khê và Phong Thần tử Huyết Khê nhìn nhau, sắc mặt bọn họ ngưng trọng.

Vào lúc côn trùng này xuất hiện và gào rú, thân thể hất mạnh lên, trong miệng phun ra chất lỏng màu xanh lá, chất lỏng màu xanh lá này giống như mưa, nếu dính vào thân thể sẽ bị ăn mòn và thẩm thấu, cho dù là rơi xuống đất cũng ăn mòn mặt đất thành cái động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.