Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 590: Chương 590: Chỉ có một?




Vừa nghĩ tới cả Nghịch Hà Tông chỉ có một mình Bạch Tiểu Thuần phù hợp yêu cầu, việc này làm cho mỗi tu sĩ Nghịch Hà Tông đều lo lắng bất an.

Đối với tông môn Tu Chân giới trung du mà nói Nghịch Hà Tông là người từ ngoài đến, còn lạ lẫmđồng thời Nghịch Hà Tông cũng lạ lẫn với Tu Chân giới trung du.

Trong hoàn cảnh lạ lẫm này lại không có Thiên Nhân bảo vệ, Nghịch Hà Tông nhìn như phong quang nhưng trên thực tế lại không có căn cơ, bọn họ giống như lâu dài xây trên cát, tùy thời sẽ sụp đổ.

Bởi vì thiếu đi cảm giác an toàn, không chỉ có lão tổ, các đệ cũng cảm thấy không an tâm, cũng may có thân thể Huyết Tổ và Không Dong Tà Thụ, lại có cả bé gái Chân Linh chấn nhiếp người ba tông lúc trước.

Chính vì những thứ này mới giúp Nghịch Hà Tông miễn cưỡng đứng vững mà thôi.

Những chuyện này Bạch Tiểu Thuần đều hiểu, cho nên dù hắn không nguyện đi, dù hắn biết người ba tông rất hung tàn vẫn đồng ý đi, cho dù trong nội tâm run rẩy nhưng hắn vẫn cắn răng đi về phía trước, mang theo Thiết Đản đi tới gần đỉnh núi.

Ở đó có Phong Thần tử, Hàn Tông và Xích Hồn ba Nguyên Anh hậu kỳ, bọn họ đứng chờ hắn, bọn họ cũng sẽ đi cùng với Bạch Tiểu Thuần, đi tới bí cảnh Tu Chân giới trung du.

Người Nghịch Hà Tông hiện tại lâm vào im lặng, ánh mắt bọn họ nhìn vào thân ảnh đi lên đỉnh núi, đều nhìn lên người Bạch Tiểu Thuần, Quỷ Nha cũng đi ra khỏi động phủ, hắn nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, trong mắt có chút hoảng hốt, trong mơ hồ hắn nhớ tới khi còn ở Linh Khê Tông đấu pháp với Bạch Tiểu Thuần.

Đó là lần đầu tiên hắn thất bại trước người cùng thế hệ, hắn nhìn như không có tình cảm nhưng trên thực tế nội tâm của hắn vô cùng kiêu ngạo, bắt đầu từ lần đó hắn vẫn muốn vượt qua Bạch Tiểu Thuần.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, nội tâm hắn phát hiện bước chân Bạch Tiểu Thuần đã nhanh hơn mọi người, nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi, hắn đã bỏ lại người cùng thế hệ rất xa.

Còn có Tống Khuyết, hắn đứng trên núi Huyết Khê nhất mạch xiết chặc nắm đấm của mình, hô hấp dồn dập, hắn nhớ tới Vẫn Kiếm Thế Giới đạt tới Thiên Đạo Trúc Cơ, nhớ tới rất nhiều chuyện, trong mắt hắn mang theo hỏa diễm hừng hực.

- Ta nhất định vượt qua ngươi!

Còn có các huyết tử còn lại của Huyết Khê nhất mạch và nhiều thiên kiêu, nội tâm của bọn họ hiện tại không được bình tĩnh, một phương diện đang lo lắng cho tông môn, một phương diện cảm giác nhục nhã, bọn họ thậm chí không có tư cách tham gia bí cảnh, điểm này đã kích thích bọn họ thật sâu.

Hô hấp của Chu Tâm Kỳ cũng không bình tĩnh, hai mắt Cửu Đảo đầy tơ máu, đám người Thần Toán Tử, Cổ Liệt cũng không rõ nội tâm của mình có tư vị gì, đã từng vạn chúng chú mục nhưng bây giờ lại ảm đạm không ánh sáng, tu vi Lữ Thiên Lỗi đình têệ không tiến, đại đa số thời điểm đều im lặng không muốn xuất hiện trước mặt người khác, nhưng hiện tại hắn ra khỏi động phủ nhìn thân ảnh trên Nghịch Hà Sơn.

Trần Mạn Dao cũng như thế, còn có Công Tôn Uyển Nhi, sắc mặt của nàng như thường, trên môi vẫn bảo trì nụ cười điềm nhiên, nhưng nội tâm phức tạp hơn những người khác còn mang theo một tia điên cuồng chính là... Thượng Quan Thiên Hữu!

Dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng, Thượng Quan Thiên Hữu không muốn nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần cho nên không ra khỏi động phủ, cho dù hắn không nhìn thấy thân ảnh Bạch Tiểu Thuần thì nội tâm của hắn như bị độc xà cắn, loại tư vị này quá khó hình dung.

Hai mắt của hắn đỏ rực, sau khi thở sâu liền siết chặc nắm đấm.

- Tiện chủng không có phụ mẫu giáo dục mà thôi, Thượng Quan Thiên Hữu ta nhất định sẽ giẫm nát ngươi dưới chân!

Có ghen ghét, có phức tạp, cũng có chúc phúc, Trương Đại Bàn, Hầu Vân Phi, Hứa Bảo Tài, Hắc Tam Bàn, Lý Thanh Hậu... Còn có Hầu Tiểu Muội và Tống Quân Uyển đang chúc phúc và lo lắng.

Trong vô số ánh mắt nhìn mình, Bạch Tiểu Thuần mang theo hô hấp nặng nề đi cùng Thiết Đản, hắn chậm rãi dẫn theo Thiết Đản đi lên đỉnh núi.

Trên đỉnh núi có Phong Thần tử tam lão chờ đợi, vào lúc Bạch Tiểu Thuần xuất hiện thì ba lão nhìn hắn, sau khi nhìn thấy trang bị của Bạch Tiểu Thuần thì bọn họ sững sờ, Hàn Tông ho khan một tiếng, không có nhiều lời, hắn nâng tay phải lên rồi vung một cái.

Lúc này một tia hào quang màu bạc xuất hiện trên bầu trời, hào quang màu bạc lóng lánh này chính là Thiên Giác Kiếm, bỗng nhiên kiếm này biến lớn thành đại kiếm lớn ngàn trượng.

- Tiểu Thuần, chúng ta đi!

Hàn Tông nói ra, sau đó hắn bay thẳng lên Thiên Giác Kiếm, Xích Hồn và Phong Thần đều đi ra, ba người chẳng phân biệt trước sau xuất hiện trên Thiên Giác Kiếm, khoanh chân ngồi xuống sau đó Bạch Tiểu Thuần cắn răng bay lên, Thiết Đản cũng ngửa mặt lên trời gào to sau đó bay theo Bạch Tiểu Thuần.

Trong mắt của nó mang theo hưng phấn và chờ mong, đây là lần đầu tiên nó cùng đi ra ngoài thí luyện với Bạch Tiểu Thuần, đối với nó mà nói chỉ cần ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần thì cả thế giới này không phải màu xám.

- Đi!

Giọng nói Hàn Tông như sấm xuân vang vọng bốn phía, Thiên Giác Kiếm tỏa ra hào quang màu bạc chói mắt, nó dùng tốc độ cực nhanh bay thẳng về phía trước, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại âm bạo không ngừng quanh quẩn chung quanh, trên bầu trời còn một vết ngấn màu bạc rất lâu mới tiêu tán.

Lúc Bạch Tiểu Thuần rời đi, trong Nghịch Hà Tông có tiếng đối thoại vang lên, ánh mắt các thiên kiêu như Cửu Đảo, Tống Khuyết, Quỷ Nha đều trở nên kiên định, bọn họ đều trở về động phủ của mình bế quan ngay lập tức, bọn họ thề nhất định phải rút ngắn thời gian Kết Đan!

Ngay cả Trương Đại Bàn cũng cắn răng đi bế quan.

Cả tông môn người cùng trang lứa với Bạch Tiểu Thuần đều như thế.

Tu Chân giới trung du phạm vi thật lớn, bọn họ chỉ có thể dùng phạm vi để khái quát, phạm vi Nghịch Hà Tông vốn gọi là Không Vực, hiện tại đã là Nghịch Vực.

Mà bí cảnh cách Nghịch Vực khác xa, nó năm trong phạm vi Đạo Vực, khu vực này nằm trong một cái sa mạc không giới hạn, nơi này đã rời xa Thông Thiên Hà, linh khí thiên địa cũng mỏng manh không ít.

Nhưng chỉ có tại khu vực linh khí thiên địa mỏng manh này lại tồn tại bí cảnh, thật không thể không nói đây là công lao thần kỳ của tạo hóa.

Hiện tại sa mạc này có một miếu thờ, miếu thờ này không lớn nhưng rất tang thương, dường như nó đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, cái miếu này cũng là cửa vào bí cảnh truyền thừa, mà ấn ký truyền thừa đang ở bên trong!

Chung quanh miếu thờ có hơn trăm khối đá lớn cao trăm trượng.

Những tảng đá này có hình dáng khác nhau và đặt loạn ở bốn phía, nhưng trên thực tế nếu nhìn cẩn thận có thể nhận ra quy luật của chúng, những tảng đá này diễn biến thiên địa và tạo thành một trận pháp cường đại.

Loại chấn động của trận pháp này rất rõ ràng, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng kinh hãi, có thể bố trí được như vậy chắc chắn chỉ có cường giả Thiên Nhân Cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.