Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 591: Chương 591: Truyền thừa mở ra. (Thượng)




Lúc này chung quanh các tảng đá có người Tinh Hà Viện và Cực Hà Viện đã đến, bọn họ đang đả tọa, mỗi tông mang theo hơn hai mươi tu sĩ, trong đó hơn phân đều dưới sáu mươi tuổi, nữ có nam có, sắc mặt bọn họ bình tĩnh nhưng lại có thể cảm giác được khí tức Kết Đan và kiêu ngạo của thiên kiêu, vừa nhìn đã nhận ra họ không giống người thường.

Cũng khó trách bọn họ như thế, thậm chí không cần bọn họ hiển lộ ra cái gì, chỉ cần dùng mắt nhìn đã có thể nhận ra bọn họ bất phàm.

Những người này đều là thiên tài được hai tông dùng nhiều tài nguyên bồi dưỡng, cũng là hạt giống tương lai của tông môn, Trần Vân Sơn cũng có mặt ở nơi đây.

Tu sĩ hai tông đều ngồi đó và có sự phân biệt rõ ràng, khí tức bọn họ không giống nhau, nhìn từ xa thì người Tinh Hà Viện mơ hồ giống như hư vô, còn có vô số hào quang lóng lánh và tỏa ra khí tức phiêu miểu.

So với Tinh Hà Viện thì thiên kiêu trong Cực Hà Viện đều tỏa ra sát ý khủng khiếp, ánh mắt của bọn họ dường như có thể xuyên thấu nội tâm của người khác, bọn họ phần lớn đều có thể nhất kích tất sát tu sĩ cùng giai, loại sát khí và sắc bén này tạo thành một đám hắc khí chung quanh phạm vi Cực Hà Viện, bọn họ ngồi giữa hắc khí giống như ma thần.

Chỉ loại khí thế này đã không phải bất cứ tông môn nào ở Tu Chân giới hạ du có thể sánh bằng, bởi vậy cũng có thể thấy sự bất phàm của tông môn trung du.

Vào lúc hai tông chờ đợi, đột nhiên mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bọn họ phát hiện có chấn động ở trên cao.

Vào lúc bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, trên bầu trời xa xa có hào quang màu bạc lóng lánh, Thiên Giác Kiếm phá không lao tới nơi này, trong lúc phá không mượn nhờ lực lượng luyện linh mười lần của Thiên Giác Kiếm làm khí thế Nghịch Hà Tông tăng mạnh giống như không gì sánh kịp, trong chớp mắt đã tới gần trận pháp, khi tới gần tu sĩ Tinh Hà Viện cùng Cực Hà Viện đều nhìn thấy rõ thân ảnh trên Thiên Giác Kiếm.

Bọn họ xem nhẹ sự xuất hiện của đám người Xích Hồn, chỉ tập trung nhìn thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.

- Chỉ có một?

Không biết trong hai tông ai mở miệng trước, lúc này bọn họ trào phúng Nghịch Hà Tông không có người.

Sau khi giọng nói này vang lên, trong Tinh, Cực hai tông đều cười cười, bọn họ nhìn thấy trên Thiên Giác Kiếm không có nhiều thân ảnh, ánh mắt của thu lại và không quan tâm tới Nghịch Hà Tông, trong lòng vô cùng xem thường.

Lần này là cơ hội bốn tông môn tranh đoạt tài nguyên cho bản thân mình, bởi vì cần phối hợp cho nên nhân số rất trọng yếu, mà Nghịch Hà Tông chỉ có một người phù hợp tư cách, như vậy trên cơ bản lần này Nghịch Hà Tông cầm được một ấn ký truyền thừa cũng là quá may mắn.

Nhất là tu sĩ Tinh Hà Viện biết rõ trong lần phân chia tài nguyên này rất quan trọng, hiện tại bọn họ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, nhìn về phía Nghịch Hà Tông mang theo khinh miệt nhưng không có biểu hiện ra trên mặt, chỉ xuất hiện trong đáy lòng mà thôi.

Cũng chỉ có Trần Vân Sơn mang theo sát ý, hắn đã sớm ghi hận Bạch Tiểu Thuần vào lòng, một tháng trước chính là cơn ác mộng của hắn, thậm chí còn bởi vậy mà bị trách phạt, sau khi quay về tông môn còn bị cười nhạo một phen, lúc này oán khí của hắn càng sâu.

- Đáng tiếc ở nơi này không cho phép giết người, nếu không nhất định phải giết hắn tại đây!

Trần Vân Sơn nhì chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, hắn nói thầm trong nội tâm.

Mà người Cực Hà Viện cũng thu hồi ánh mắt, bọn họ không có hứng thú với Nghịch Hà Tông, đối với bọn họ mà nói đây chỉ là một nhiệm vụ tông môn mà thôi, người tham gia sẽ nhận được ban thưởng xa xỉ, mà Nghịch Hà Tông chỉ có một người tới đây, nội tâm bọn họ khinh miệt không thèm nhìn Nghịch Hà Tông.

Tu sĩ hai tông đều xem thường như vậy, Thiên Giác Kiếm cũng bay tới, sau đó trực tiếp trôi nổi giữa không trung, ba người Xích Hồn mang theo Bạch Tiểu Thuần và Thiết Đản nhảy ra khỏi Thiên Giác Kiếm đáp xuống đất.

Hô hấp Bạch Tiểu Thuần dồn dập, mở to mắt ngơ ngác nhìn tu sĩ hai tông Tinh, Cực, hắn nhìn ra mỗi tông đều có hơn hai mươi tu sĩ Kết Đan, hơn nữa mỗi người không tầm thường, thậm chí có vài người cho Bạch Tiểu Thuần cảm giác vô cùng nguy hiểm.

- Tại sao... Tại sao nhiều người như thế?

Bạch Tiểu Thuần sầu não, vừa nghĩ tới mình phải tranh đoạt ấn ký truyền thừa với hơn bốn mươi người, hắn cảm giác thân thể nhỏ bé của mình không chịu nổi.

Đám người Xích Hồn nhíu mày, ánh nhìn qua hai tông Tinh, Cực, tu sĩ dẫn đội hai tông là Nguyên Anh, bọn họ vẫn ngồi ở đó và cười lạnh, không có ý muốn nói chuyện.

So sánh với hai tông, bên phía Nghịch Hà Tông quá đơn bạc.

- Thì ra Nghịch Hà Tông có đủ tư cách không phải một người, tăng thêm con thú này cũng tính là một người rưỡi.

Bỗng nhiên Trần Vân Sơn lên tiếng, hắn vừa nói xong mọi người chung quanh cười vang.

- Đâu chỉ là một người rưỡi, ai vậy? Trên người dán nhiều phù văn như thế, trên lưng còn cõng theo cái nồi nữa.

Tiếng cười nhạo vang lên không nhỏ... Trang phục của Bạch Tiểu Thuần lập tức bị tu sĩ Tinh Hà Viện cười chê.

Tu sĩ Cực Hà Viện bên kia có người nhìn Bạch Tiểu Thuần và Thiết Đản, còn có mấy người sinh ra ý tham lam trong mắt, hiển nhiên nhìn ra Thiết Đản không tầm thường.

Thiết Đản bị nhiều tu sĩ Kết Đan nhìn chằm chằm vào có chút bất an, trên người nó mặc giáp và dán phù văn, bởi vì những ánh mắt kia lân phiến dựng lên, dưới chân phát ra ngọn lửa màu tím và ánh mắt hung ác nhìn qua.

Bạch Tiểu Thuần vốn phiền muộn tâm tình khó chịu, lúc này nghe Trần Vân Sơn nói thế, lại nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn làm Thiết Đản bất an, hắn đã tức giận.

Nhưng hắn tức giận cũng không thể làm được gì, so sánh với hai tông ở đây, Nghịch Hà Tông thật... Quá yếu.

Đám người Xích Hồn im lặng, nội tâm bọn họ hối hận khi cho Bạch Tiểu Thuần tham dự, trước đó sở di cho Bạch Tiểu Thuần đi tranh đoạt ấn ký truyền thừa là bởi vì bọn họ nhìn thấy tu vi và chiến lực Bạch Tiểu Thuần hơn xa cùng giai, hơn nữa hắn còn có chí bảo phòng thân, cho dù không đoạt được ấn ký truyền thừa thì nhưng người khác muốn hại tánh mạng hắn cũng khó khăn.

Mà trọng yếu nhất Tinh Không Đạo Cực Tông đã chế định ra quy tắc khi tranh đoạt ấn ký, không cho phép xuất hiện tử vong, việc này cũng phù hợp với lợi ích bốn tông, bọn họ cũng không hi vọng đệ tử thiên kiêu của mình chết ở nơi này.

Cho nên đám lão tổ Xích Hồn cho Bạch Tiểu Thuần tới đây, cho dù không có thu hoạch gì cũng có thể quen thuộc thiên kiêu của tông môn khác, đạt được một ít kinh nghiệm quý báu.

Nhưng hiện tại nghĩ tới một mình Bạch Tiểu Thuần tranh đoạt với vài chục người, nhìn thấy thân ảnh lẻ loi của hắn bọn họ trở nên do dự.

Vào lúc ba người do dự thì trên bầu trời có lôi đình nổ vang, một chiếc chiến thuyền màu bạc xuyên qua hư vô xuất hiện tại nơi này.

Từ khi chiến thuyền xuất hiện, vô số tia chớp tỏa ra chung quanh, tầng mây bị xé rách, chiến thuyền này hàng lâm trước mặt mọ người.

Đây chính là tông môn mạnh nhất trung du, Đạo Cực Tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.