Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 592: Chương 592: Truyền thừa mở ra. (Hạ)




Trong nháy mắt chiến thuyền xuất hiện, từng đạo thân ảnh dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi chiến thuyền, bọn họ có hơn bốn mươi người xuất hiện tại nơi đây.

Những tu sĩ này nam nữ đều có, cho dù là ai cũng tỏa ra khí chất xuất trần, mỗi người tỏa ra chấn động tu vi kinh người, toàn bộ đều là người Kết Đan trong sáu mươi tuổi.

Phạm vi tông môn trung du còn lớn hơn toàn bộ Tu Chân giới hạ du, có rất nhiều tài nguyên và lực lượng thiên địa nồng đậm, cho nên thiên kiêu của bọn họ nhiều hơn hạ du quá nhiều, hai bên không cách nào so sánh với nhau.

Khi hơn bốn mươi tu sĩ Kết Đan xuất hiện, lúc này uy áp cường đại bộc phát, lão giả tóc bạc xuất hiện trong đại điện Nghịch Hà Sơn ngày trước cũng có mặt.

Ánh mắt của lão giả này nhìn qua chung quanh, cũng chú ý tới Nghịch Hà Tông chỉ có Bạch Tiểu Thuần, dường như hắn không cảm thấy bất ngờ, chỉ cười nhạt.

- Cho mời sứ giả thượng tông, chú ý bốn tông chúng ta tranh đoạt ấn ký truyền thừa!

Hắn vừa nói xong mây mù trên cao ngưng tụ nhanh chóng, gió nổi mây phun, trong mây mù hình thành một con mắt cực lớn.

Chấn động khủng khiếp từ con mắt này tỏa ra làm thiên địa biến sắc, cũng có ánh mắt quan sát chúng sinh.

Từ khi con mắt này xuất hiện, tu sĩ Tinh Hà Viện, Cực Hà Viện đều đứng lên cúi người cung kính chào con mắt kia, Đạo Hà cũng như thế, Nghịch Hà Tông không dám có chút bất kính nào, lập tức cúi người.

- Ấn ký truyền thừa, quy tắc như cũ, không cho phép... Xuất hiện tử vong, kẻ giết người hình thần câu diệt!

Trong con mắt kia phát ra âm thanh kinh người, lập tức đại trận cực thạch bên ngoài miếu thờ đột nhiên sinh ra hào quang năm màu, hào quang chấn động rất mạnh, đại trận chấn động và tỏa ra uy áp giảm mạnh để tu sĩ có thể bước vào bên trong.

- Tránh ra!

Khi giọng nói này vang lên, lập tức hơn bốn mươi người của Đạo Hà Viện bay nhanh về phía trước, hóa thành từng đạo hào quang bay thẳng vào trong đại trận, bọn họ tiến vào trung tâm miếu thờ.

Trong chớp mắt đệ tử Tinh Hà Viện và Cực Hà cùng bay theo, Bạch Tiểu Thuần cắn răng mang theo Thiết Đản tiến vào bên trong.

Hắn hô hấp dồn dập, hiện tại trong đầu xuất hiện tin tức về ấn ký truyền thừa, hắn biết rõ sau khi tiến vào trong miếu thờ sẽ bị truyền tống đến một khu vực đặc biệt.

ở vị trú trung tâm tồn tại một ngọn núi nhỏ, phạm vi chung quanh ngọn núi rất lớn và tồn tại trận pháp không thể tưởng tượng nổi, nó có thể khiến người ta không thể đến gần.

Mà ấn ký truyền thừa đang ở trong ngọn núi này, tổng cộng một trăm ấn ký bay trên cao, nó không ngừng xoay quanh để người ta tranh đoạt.

Hấp thu càng nhiều, đạt được càng nhiều cũng sẽ có công pháp khác nhau.

Khi mọi người đi vào bên trong, Bạch Tiểu Thuần mang theo Thiết Đản tiến vào trong đại trận, tính cách của hắn cẩn thận, bảo trì tốc độ nhất định đi vào trong miếu thờ, trước miếu thờ không còn bóng dáng đệ tử ba tông, hiển nhiên sớm bước vào trong miếu thờ và biến mất.

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, nhìn qua Thiết Đản.

- Thiết Đản, nhớ rõ theo sát ta, trong đó có rất nhiều người xấu.

Bạch Tiểu Thuần nói xong Thiết Đản rống một tiếng, gật gật đầu, Bạch Tiểu Thuần lại sửa sang quần áo và cõng cái nồi đen tiến vào trong miếu.

Vào lúc Bạch Tiểu Thuần và Thiết Đản bước vào miếu thờ thì hào quang tiêu tán, trận pháp nổ vang và uy áp lại tăng lên không cho phép có người tới gần, cùng lúc đó trận pháp vận chuyển và sinh ra màn sáng.

Trên màn sáng này hiển thị tên của bốn tông môn, phía sau cái tên là dấu vết ảm đạm, đám người Xích Hồn nhìn thấy thì hiểu rõ dấu vết ảm đạm kia đại biểu cho số lượng ấn ký truyền thừa mà đệ tử của bọn họ nhận được.

Đạt được càng nhiều thì số liệu càng sáng, sẽ hiển thị cho bọn họ thấy.

Vào lúc này bên ngoài trận pháp, kể cả ba người Xích Hồn đều là tu sĩ Nguyên Anh của các tông, tổng cộng có mười mấy người ở đây, mà lão giả tóc đỏ của Tinh Hà Viện đang nói chuyện với Nguyên Anh Cực Hà Viện, khi thì nhìn qua Đạo Hà Viện với ánh mắt khách khí.

- Lần trước là Đạo Hà Viện đứng thứ nhất, lần này vị trí thứ hai không phải Tinh Hà Viện ta có thể tranh, chắc là thuộc về Cực Hà Viện của Âu Dương sư huynh, lần này mục tiêu của ta không cao, chỉ cần đứng thứ ba là được rồi.

Lão giả tóc đỏ cười cười.

- Chu huynh khiêm tốn, đứng thứ hai hay thứ ba vẫn không biết.

Tu sĩ gọi là Âu Dương huynh của Cực Hà Viện mà lão giả tóc đỏ nói là nam tử trung niên, hắn chỉ cười nhạt mà thôi, tuy nói thế nhưng sắc mặt của hắn vô cùng tự tin.

Tu sĩ ba tông cười nói với nhau, làm như không thấy ba người Phong Thần tử của Nghịch Hà Tông.

Sắc mặt ba người Phong Thần tử khó coi và âm trầm.

Nơi truyền thừa thiên hôn địa ám.

Cả bầu trời là màu xám rất xứng đôi với mặt đất màu đen, cả thế giới này rất ảm đạm, hiện tại trong thế giới ảm đạm này xuất hiện từng đạo hào quang sáng ngời.

Hào quang bỗng nhiên hàng lâm nơi đây, mỗi một đạo hào quang đều có thân ảnh một tu sĩ, khi hào quang dần dần tăng lên cũng chiếu sáng thế giới lờ mờ, thế giới hơi sáng lên một chút.

Mượn tia sáng này cũng có thể nhìn thấy thế giới không lớn, ở vị trí trung tâm có ngọn núi vô cùng khổng lồ, độ cao của ngọn núi này khiến ai nhìn lên cao cũng cảm giác mình quá nhỏ bé.

Tầng ngoài của ngọn núi có một đám ấn ký xuất hiện, những ấn ký này có màu sắc giống như màu của ngọn núi, khi mọi người hàng lâm những ấn ký ảm đạm này được kích hoạt và tỏa ra hào quang sáng ngời.

Nhìn kỹ thì ngọn núi này có tới một trăm ấn ký tồn tại.

Núi này chính là Ấn Ký Sơn.

Cũng chính vào lúc hào quang bao phủ thế giới ảm đạm này, từ nơi xa xa cũng xuất hiện thân ảnh Bạch Tiểu Thuần tại một góc nhỏ bé.

Bên cạnh hắn chính là Thiết Đản, vào lúc xuất hiện trên người Bạch Tiểu Thuần dán rất nhiều phù văn, trên người hắn tỏa ra hào quang rực rỡ, từ hào quang trên người hắn sáng nhất thế giới này, chẳng khác gì ánh trăng trong bóng tối.

Thậm chí hắn còn có thời gian trợ giúp Thiết Đản mở lực lượng phù văn ra, cũng giúp Thiết Đản biến thành quang thú.

Thời điểm một người một thú xuất hiện rất là dễ làm người khác chú ý, lúc bọn họ vừa hêện thân cũng có vài chục ánh mắt nhìn qua, lúc nhìn thấy bộ dạng Bạch Tiểu Thuần cùng Thiết Đản thì ý mỉa mai hiện ra trên mặt.

Bạch Tiểu Thuần vốn khẩn trương, hiện tại bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy càng cảm thấy lo lắng.

- Nơi này có nguy hiểm, có sát khí!

Bạch Tiểu Thuần nhìn qua Thiết Đản, lại cảnh giác nhìn chung quanh, sau khi nhận ra đó là ánh mắt của những người khác thì đáy lòng của hắn thở ra một hơi, sau đó trừng mắt trở lại.

- So ánh mắt thì đời này Bạch Tiểu Thuần ta chưa từng sợ ai, có phải không Thiết Đản, đến, chúng ta cùng trừng mắt với bọn chúng, để cho bọn chúng biết chúng ta lợi hại!

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo hung tàn, Thiết Đản nghe vậy cũng trừng mắt đám người kia, Bạch Tiểu Thuần trừng ai thì nó trừng ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.