Bạch Tiểu Thuần nói mang theo hối hận, bộ dạng bí mật bị bóc trần, nói xong lời này liền ôm quyền cúi đầu.
- Lão tổ, trong nội tâm của ta khó chịu, vừa nghĩ tới ta lớn tuổi như vậy, vừa nghĩ tới tông môn tốt với ta mà ta lại giấu diếm tuổi tác, ta thật khổ sở, ta muốn đi bế quan...
Bạch Tiểu Thuần nói xong liền muốn chạy ra khỏi đại đêện.
Xích Hồn nhíu mày, Phong Thần tử cũng có chút lo lắng, hai người đang muốn nói chuyện thì Hàn Tông nháy mắt, đắng chát nói ra.
- Tiểu Thuần, ngươi không muốn đi cũng đừng có đi.
Bạch Tiểu Thuần không dừng bước đi thẳng tới cửa lớn.
- Ai, do Nghịch Hà Tông chúng ta quá yếu, Kết Đan trong sáu mươi năm cũng không lấy ra được, nhất định bị ba tông môn khác khi dễ, sợ rằng không thể đứng vững ở trung du nữa.
Hàn Tông tiếp tục lên tiếng.
Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó thì bước chân chậm lại, hơi quan tâm.
- Tuy nhiên không có việc gì, ngươi mới là trọng yếu nhất, Tiểu Thuần, tông môn chính là nhà của ngươi, chúng ta là thân nhân của ngươi, chúng ta sẽ không bắt buộc ngươi, cho dù chúng ta bị khi dễ cũng sẽ bảo hộ ngươi, bảo hộ các đệ tử!
Hàn Tông càng nói càng kích động..
Bạch Tiểu Thuần đi tới bên canh cửa lớn, nhìn bầu trời bên ngoài, nội tâm xoắn xuýt.
- Hiện tại Nghịch Hà Tông chúng ta buông tha thôi, Phong Thần tử, Xích Hồn, các ngươi không nên khuyên ta, cứ quyết định như vậy đi!
Hàn Tông nói tới đây liền già đi một chút, trong lời nói còn mang theo mệt mỏi và đìu hiu.
Toàn thân Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không tốt lắm, hắn nhìn qua bầu trời bên ngoài, hô hấp cứng lại.
- Cái gì, Phong Thần tử ngươi nói cái gì, không được, quyết không thể để Tiểu Thuần đi, tuy chúng ta biết mình thua chắc rồi, chỉ hy vọng thua có mặt mũi một chút... Ai! Ta biết rõ, ta biết rõ Tiểu Thuần đã nói qua, tông môn còn, hắn còn, ta biết rõ chúng ta tốt với hắn, ta cũng biết, các ngươi không nên nói...
- Xích Hồn ngươi cũng không cần truyền âm cho ta, ý ta đã quyết, mặc dù tinh Tiểu Thuần có chí bảo trên nươời, lại là Thiên Đạo Kim Đan, thân thể rất mạnh, úuốn giết hắn cũng chỉ có Nguyên Anh mà thôi, nếu không trong cùng cảnh giới khó có người đánh bại hắn, mà tranh đoạt ấn ký truyền thừa không cho phép xuất hiện tử vong, đây là pháp chỉ Tinh Không Đạo Cực Tông định ra, dù sao ấn ký truyền thừa từ phương diên nào đó cũng là Tinh Không Đạo Cực Tông đang chọn đệ tử, nhưng Bạch Tiểu Thuần là thiếu tổ của chúng ta không nên gặp nguy hiểm, chúng ta cũng không thể bảo hắn nhấc lên nguy hiểm lớn như thế!
Hàn Tông lớn tiếng nói.
Vào lúc này Bạch Tiểu Thuần cắn răng, hắn quay người lại nhìn qua ba lão tổ, khóc không ra nước mắt, bi thiết nói.
- Ta đi, ta đi còn không được sao, đừng nói...
Bạch Tiểu Thuần vừa nói lời này Hàn Tông liền đứng lên, một bước đi đến bên người Bạch Tiểu Thuần, kích động vỗ vai Bạch Tiểu Thuần.
- Hảo hài tử, cứ quyết định như vậy!
- Đây là ngọc giản có quan hệ tới tình hình trong bí cảnh truyền thừa, ngươi cẩn thận nghiên cứu một phen...
- Sau đó chuẩn bị sẵn sàng, một tháng sau ba người chúng ta sẽ mang ngươi đi!
Hàn Tông nói ra, sau đó thân ảnh của hắn rời đi.
Phong Thần tử và Xích Hồn càng tán thưởng Bạch Tiểu Thuần, sau đó lại sợ Bạch Tiểu Thuần đổi ý, trong chớp mắt đã thuấn di rời đi.
Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm, ngơ ngác nhìn đại điện trống trơn, hắn giơ tay muốn bắt thứ gì đó, cuối cùng hắn nắm tóc của mình kêu to.
- Cáo già, đa mưu túc trí, cái gì không biết quy tắc, rõ ràng là biết rõ rồi đào hầm ép ta nhảy vào... Ta... Ta...
Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần cầu xin, hắn cảm thấy mình quá đơn thuần, sắc mặt âm trầm đi ra khỏi đại điện, lúc ra bên ngoài nhìn trời thì hắn thấy cả bầu trời như tối đen.
Hắn kéo lê thân thể đi vào động phủ, hắn lại kêu lên đầy đau khổ, nghĩ tới chỉ có một mình mình đối mặt với nhiều người như thế, hắn đã cảm thấy lẻ loi trơ trọi đáng sợ.
- Chỉ mình ta... Không đúng, còn có Thiết Đản, Thiết Đản cũng coi như phù hợp tiêu chuẩn, nếu tăng thêm Thiết Đản thì đó là hai người... À quên, là một người một thú.
- Làm sao bây giờ, nếu bọn chúng khi dễ ta thì sao bây giờ...
Bạch Tiểu Thuần phát sầu, hắn ủ rủ cầm ngọc giản lên xem, hắn xem như hiểu một chút về nơi truyền thừa....
Tư liệu ngọc giản này rất rõ ràng, ấn ký truyền thừa có một trăm phần, lần trước Không Hà Viện đạt thứ nhất đã xuất động mười ba đệ tử phù hợp yêu cầu, bọn họ bộc phát tìm được ba mươi ấn ký, mặc dù phân tán ra không ai có thể thành công lĩnh ngộ công pháp truyền thừa.
Sau đó tính gộp lại khiến cho Không Hà Viện đạt được ba thành tài nguyên, cũng bởi vậy Tinh Hà Viện xếp cuối cùng bị bức bách lấy được một thành tài nguyên.
Mà phương pháp phân phối và quy củ tiến vào nơi truyền thừa là Tinh Không Đạo Cực Tông định ra, không có ai dám sửa đổi.
Bạch Tiểu Thuần thở dài lần nữa, qua vài ngày sau hắn mới miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này, chủ có thể cắn răng mà làm thôi.
- Mụ nội nó, không phải là đi sao, đi đi đi, ta đi!
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ thẫm, vừa nghĩ tới đối phương nhất định có nhiều người, trong lòng của hắn không có cảm giác an toàn, hắn đi đổi rất nhiều phù văn.
Những phù văn này hắn không trả một điểm cống hiến nào, toàn bộ đều là thiếu nợ, sau khi suy nghĩ xong hắn đi tới Pháp Bảo Các, thiếu nợ không ít pháp bảo.
Cuối cùng hắn chuẩn bị áp giáp, áo da, thậm chí cũng mang theo cả cái nồi của mình, lại vơ vét sơn môn các loại tài liệu luyện ra cái bát lớn.
Sau đó hắn cắn răng đi yêu cầu lão tổ cho đa sắc hỏa, hắn mang tất cả vật phẩm luyện lên luyện linh năm lần, thậm chí cái nồi đen cũng như thế.
Chỉ một tháng hắn tiêu hao không ít tài nguyên, lúc này mới cảm thấy trong nội tâm an toàn một ít, vì vậy lại tìm Huyền Khê nhất mạch đòi trận pháp, đi Huyết Khê nhất mạch tìm linh huyết, cuối cùng lại đi Đan Khê nhất mạch muốn linh dược.
Đi một vòng như vậy cũng mất nửa tháng, nửa tháng còn lại Bạch Tiểu Thuần dùng để tu hành, sau khi kết thúc thời hạn một tháng, dưới sự nổ lực của bản thân, hắn không có đột phá tu vi nhưng thực lực lại tăng lên nhiều.
Nhất là Bất Tử Cân đã luyện xong chân trái, mỗi dùng lực thì hắn cảm giác được sức bật còn khủng bố hơn lực lượng toàn thân của hắn, lực chân trái rất cuồng bạo.
Một cước của hắn co thể làm mặt đất sụp đổ.
Vì thế Bạch Tiểu Thuần còn chuẩn bị thêm đôi giày, đôi giày này là đặc chế.
Rốt cục... Sáng sớm ngày cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần lưng cái nồi, trên người mặc áo da, áo giáp, thậm chí còn dán vô số phù văn, bộ dáng vô cùng bi tráng đi tới đỉnh núi Nghịch Hà Sơn, phía sau hắn là Thiết Đản dán nhiều phù văn, mặc áo giáp đầy cổ quái đi theo...
Khi Bạch Tiểu Thuần lên núi, không ít đệ tử trong tông cũng xuất hiện, bọn họ nhìn Bạch Tiểu Thuần đi Nghịch Hà Sơn, bọn họ cũng biết mục đích của ba tông trung du tới vào một tháng trước, trong nội tâm tức giận biệt khuất nhưng cũng hiểu cho Bạch Tiểu Thuần... Lúc này hắn đại biểu Nghịch Hà Tông đi tham dự tranh đoạt bí cảnh.