Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 493: Chương 493: Chim trên bầu trời là chim gì




- Tại sao có thể như vậy, nghĩa phụ và lão tổ Thiết Mộc cho ta đan dược hình như không đủ chèo chống tới mức này mới đúng, hẳn là...

- Chẳng lẽ sau khi ta bị trọng thương đã kích thích không ít tiềm lực của ta, ha ha ha, nhất định là như vậy!

Bạch Tiểu Thuần vui sướng hoa chân múa tay, cảm thấy bản thân mình hiện tại quá lợi hại.

- Không được, không thể kiêu ngạo, ta còn cần cố gắng, sau Trúc Cơ hậu kỳ, mục tiêu của ta là linh hải hóa tinh toàn bộ đạt tới Trúc Cơ Đại viên mãn, một khi Đại viên mãn, ta có thể trùng kích... Kim Đan cảnh ah!

Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới Kim Đan cảnh, toàn thân của hắn rung động, hô hấp dồn dập và hưng phấn.

- Nghe nói nếu đột phá Kim Đan còn có thể gia tăng ít nhất năm trăm năm thọ nguyên... Năm trăm năm ah... Nếu như ta thành công, ta có thể sống quá ngàn năm!

Bạch Tiểu Thuần nắm chặt nắm đấm, hai mắt mang theo vẻ điên cuồng, vừa nghĩ tới mình có khả năng sống tới ngàn năm thì hắn kích động không cách nào khống chế.

- Ta còn có Bất Tử Quyển quyển hai, ta đã hoàn thành Cổ Đồng thân, Man Quỷ Thân, Thiên Yêu thân, kế tiếp cần phải ngưng tụ thêm... Thiên Yêu thân... Sau đó là Tu La Thân, nếu Tu La Thân cũng hoàn thành, như vậy có thể đạt tới chung cực của... Bất Tử Quyển hai, Bất Tử Kim Cương Thân!

Bạch Tiểu Thuần vỗ ngực của mình một cái, lúc này hắn cười to ra khỏi động phủ, hắn muốn nhìn xem mình cường đại như thế nào.

Hắn vừa đi vài bước thì sắc mặt biến hóa, với tu vi của hắn lúc này đã cảm nhận được bên ngoài động phủ có hai đạo hào quang bay tới, chính là Tống Quân Uyển và Hầu Tiểu Muội.

Hiển nhiên đã phát hiện tu vi Bạch Tiểu Thuần đột phá, bế quan chấm dứt, các nàng muốn đến thăm.

Vừa nghĩ tới hai nữ đồng thời xuất sẽ có tràng diện khủng bố xảy ra, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần lập tức tái nhợt, đáy lòng sốt ruột, đột nhiên hắn vỗ ngực mình, gương mặt tái nhợt và thân thể như sụp đổ, hắn càng giả ra bộ dạng suy yếu tới cực điểm, sau khi ra khỏi động phủ thì Tống Quân Uyển cùng Hầu Tiểu Muội đã nhanh chóng tới gần, hai người vừa thấy mặt đang muốn mỉa mai lẫn nhau, sau khi nhìn thấy bộ dáng suy yếu của Bạch Tiểu Thuần thì sắc mặt thay đổi, cũng không có tâm tư cãi nhau.

- Tiểu Thuần ca ca, ngươi thế nào rồi?

- Dạ Táng, đã xảy ra chuyện gì, không phải vừa rồi đột phá rất thuận lợi sao?

Trong lòng Hầu Tiểu Muội cùng Tống Quân Uyển lo lắng, các nàng tiến lên đỡ Bạch Tiểu Thuần, không cho hắn đi ra khỏi động phủ, dìu hắn về phía giường đá.

Nghe được những lời này Bạch Tiểu Thuần cảm thấy ấm áp, khó có cảnh cãi nhau, nội tâm Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi.

- Ta vừa chấm dứt bế quan thì sốc hông, ta nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.

Bạch Tiểu Thuần ho khan vài tiếng, suy yếu mở miệng, hắn được hai nữ phục thị nằm xuống nghỉ ngơi.

Hầu Tiểu Muội và Tống Quân Uyển biết rõ Bạch Tiểu Thuần cần tĩnh dưỡng, sau đó bước đi thật nhẹ, cho đến khi các nàng rời đi, hai mắt Bạch Tiểu Thuần mở ra, hắn thở dài một hơi, vui sướng khi đột phá tu vi lúc trước đã biến mất, đã thay đổi thành lo lắng.

- Làm sao bây giờ...

Bạch Tiểu Thuần sầu mi khổ kiểm, cảm thấy thời gian kế tiếp trôi qua quá gian nan, hắn cần cân nhắc mình nên làm gì mới tốt.

Thời gian trôi qua, lại qua nửa tháng, Bạch Tiểu Thuần cũng không thể giả vờ suy yếu mãi, chỉ có thể cố làm sắc mặt của mình khôi phục một ít, huống hồ trong mấy ngày qua Tống Quân Uyển cũng phát giác Bạch Tiểu Thuần giả bệnh, mặc dù Hầu Tiểu Muội đơn thuần nhưng không ngu dốt, khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần còn mang theo nghi ngờ.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy nội tâm run rẩy, cảm thấy cứ tiếp tục như thế này quá khó thở, thậm suy nghĩ có nên đi tới chiến trường hay không, nhưng nghĩ tới sinh tử trên chiến trường thì hắn chần chờ.

- Bỏ đi bỏ đi, ta cảm thấy nên ẩn nhẫn, hoặc là còn có biện pháp gì đó...

Bạch Tiểu Thuần vuốt vuốt mái tóc, đang lo lắng nên dùng biện pháp gì giải quyết... Đột nhiên hắn khiếp sợ rồi giả vờ bệnh hoạn.

Bộ dáng uể oải của hắn xuất hiện không lâu, ngoài động phủ đã có Hầu Tiểu Muội cùng Tống Quân Uyển xuất hiện.

- Tiểu Thuần ca ca, ngươi ở mãi trong động phủ như vậy là không nên, ta và ngươi đi dạo đi.

Hầu Tiểu Muội ôn nhu mở miệng, trong mắt mang theo nhu tình.

- Cái này...

Bạch Tiểu Thuần chần chờ một chút.

- Dạ Táng, đời tu sĩ chúng ta bị thương là bình thường, đi thôi, đi dạo sơn mạch Lạc Trần, đi dạo sẽ làm khí huyết hoạt động, sẽ khôi phục nhanh hơn.

Tống Quân Uyển giống như cười mà không phải cười, tiễn lên đỡ tay trái của Bạch Tiểu Thuần, Hầu Tiểu Muội trừng mắt, không phục cũng tiến lên đỡ lấy tay phải Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm, căn bản không chờ hắn mở miệng cự tuyệt, thân thể hắn đã bị Tống Quân Uyển cùng Hầu Tiểu Muội mang ra khỏi động phủ.

Thậm chí đi vài bước thì bước chân hắn đã rời khỏi mặt đất... Hắn giống như tử tù bị đưa ra pháp trường, mà hai bên thân thể chính là ánh mắt của hai nữ nhìn nhau sinh ra sát khí, Bạch Tiểu Thuần đổ mồ hôi trán, khóc không ra nước mắt.

Hiện tại là sáng sớm, bốn phía sơn mạch Lạc Trần còn tràn ngập sương mù, mặt trời sáng sớm rất ấm áp và rt là xinh đẹp, Bạch Tiểu Thuần bị mang ra khỏi động phủ có không ít tu sĩ trú đóng chú ý, trong mắt lộ ra vẻ đồng tình và tránh đi.

Bạch Tiểu Thuần mở to miệng muốn nói cái gì đó, nhưng rất nhanh ngậm miệng lại, hắn cảm giác mình không thể nói chuyện, nếu không chắc chắn sẽ đau đầu, vì vậy dứt khoát cắn răng một suy nghĩ, chỉ là đi bộ mà thôi, sẽ không có gì cả.

Lúc đang suy nghĩ như vậy thì trên bầu trời, trong mây mù có một con chim bay qua, toàn thân con chim này đỏ rực, dáng người ưu mỹ rất là xinh đẹp, lúc bay qua còn kéo theo một dám ánh sáng như cầu vồng, rất có khí chất.

- Dạ Táng ngươi xem, đó là Huyết Linh Điểu.

Tống Quân Uyển nhìn thấy con chim này thì vui sướng reo vang.

- Huyết Linh Điểu của Huyết Khê Tông, không nghĩ tới cũng xuất hiện ở đây, trước kia khi ở Trung Phong ta thích nhất chính là Huyết Linh Điểu.

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn con chim trên cao, đang muốn gật đầu thì bỗng nhiên bên phía Hầu Tiểu Muội có sát khí bộc phát, càng có giọng nói bất mãn vang lên.

- Cái gì Huyết Linh Điểu, đây rõ ràng là Diên Vĩ Điểu của Linh Khê Tông chúng ta.

Tống Quân Uyển nhìn chằm chằm vào Hầu Tiểu Muội, Hầu Tiểu Muội không cam lòng yếu thế, nâng cao bộ ngực nhỏ cũng nhìn chằm chằm vào Tống Quân Uyển.

Bạch Tiểu Thuần bị kẹp ở giữa, giờ phút này hắn đổ mồ hôi nhiều hơn, hắn ẩn ẩn cảm thấy chuyện này phát triển vượt qua suy nghĩ của mình... Không đợi hắn nghĩ ra biện pháp, bỗng nhiên Tống Quân Uyển cười quyến rũ, phong tình vạn chủng, đôi mắt như thu thủy nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Dạ Táng, ngươi nói con chim đó là Huyết Linh hay vẫn là Diên Vĩ?

Hầu Tiểu Muội cũng không cam chịu yếu thế, lôi kéo cánh tay Bạch Tiểu Thuần, vẻ mặt đáng thương, trong ánh mắt mang theo sương mù, năn nỉ mềm giọng hỏi.

- Tiểu Thuần ca ca, ngươi nhanh nói cho a di này rằng, con chim kia chính là Diên Vĩ Điểu đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.