Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 494: Chương 494: Lão tổ, ta muốn đi chiến trường. (Thượng)




Bạch Tiểu Thuần cảm thấy âầu như vỡ tung, hắn mở to mắt ngơ ngác nhìn con chim trên cao, hắn cảm giác mình sắp điên rồi, bởi vì con chim này có hai tên, ở Huyết Khê Tông gọi nó là Huyết Linh Điểu, mà ở Linh Khê Tông gọi là Diên Vĩ điểu.

Nhưng mà hắn không biết nên nói cái tên nào, nhất là bên người đều có sát cơ, cảnh tượng này làm Bạch Tiểu Thuần sắp khóc, hắn hận chết con chim kia.

- Con chim đáng chết, ngươi ngươi ngươi... Vì sao ngươi xuất hiện ở chỗ này?

Trong nội tâm Bạch Tiểu Thuần run run, nhìn trái nhìn Tống Quân Uyển, nhìn phải nhìn Hầu Tiểu Muội, hai nữ tử đang dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn, hắn có thể tưởng tượng cho dù hắn nói cái tên nào thì sẽ có một bên thương tâm gần chết.

Bạch Tiểu Thuần bi ai, cắn răng chuẩn bị nói ra cái tên lung tung, đột nhiên Tống Quân Uyển mở miệng.

- Dạ Táng, ngươi mà nói ra cái tên nào khác thì đó là gạt chúng ta.

- Tiểu Thuần khiết ca ca, ngươi cũng không thể nói không biết, chúng ta ở Linh Khê Tông đã nhìn thấy nó rồi.

Hầu Tiểu Muội hiếm thấy bảo trì ăn ý với Tống Quân Uyển, thâm tình nhìn Bạch Tiểu Thuần...

- Ta... Ta...

Bạch Tiểu Thuần đổ mồ hôi lạnh liên tục, đã tuyệt vọng, trước kia lúc uống thuốc đã thế, khi đó Bạch Tiểu Thuần còn có thể hồ lộng qua, hiện tại hắn không có khả năng dùng lại chiêu này.

- Làm sao bây giờ...

Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần xuất hiện nước mắt, lại nghe Tống Quân Uyển và Hầu Tiểu Muội thúc giục, hắn xem như hiểu rõ, hai nữ tử vốn không thèm quan tâm con chim kia có tên là gì, rõ ràng là ép mình lựa chọn.

Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ thẫm, tay phải nâng lên chỉ vào con chim kia.

- Tốt, ta nói cho các ngươi biết, đây là con chim gì, đây là...

Bạch Tiểu Thuần đang nói đây thì cắn đầu lưỡi, bức bách tu vi trong người, tu vi rối loạn trùng kích kinh mạch, hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, cảnh vật trước mắt hóa thành màu đen, hắn ngất xỉu.

Trước khi lâm vào hôn mê đáy lòng hắn còn thở dài...

Tống Quân Uyển và Hầu Tiểu Muội lập tức chấn động, các nàng tận mắt thấy Bạch Tiểu Thuần phun máu tươi, sau khi đỡ lấy thì cảm giác tu vi trong người Bạch Tiểu Thuần rối loạn, cả hai rất sốt ruột, Hầu Tiểu Muội sắp khóc vội vàng đở Bạch Tiểu Thuần quay về động phủ, Tống Quân Uyển lấy rất nhiều linh dược ra đút cho Bạch Tiểu Thuần.

Vào lúc này trên hai đỉnh núi không xa, lão tổ Tống gia và Thiết Mộc chân nhân đều nhìn vào trong mắt, cũng rất đồng tình với hắn.

- Xú tiểu tử, diễm phúc dễ hưởng như vậy sao, năm đó lão phu cũng đã hiểu đạo lý kia, hất tay áo tuyệt đối không nhiễm chút hoa tươi nào.

Sắc mặt lão tổ Tống gia cảm khái, Thiết Mộc chân nhân bên người cũng tán thành, gật gật đầu, cũng mở miệng nói.

- Tình là kiếp, năm đó lão phu cũng phải đau lòng mà trảm kiếp nạn này, hiện tại nghĩ lại đã không còn nhớ rõ bóng dáng hồng nhan năm xưa.

Hai lão nhìn nhau, lần đầu có một ít tán thành nhau, cả hai thở dài lắc đầu, bọn họ đang nhìn thấy chính mình trong mắt đối phương.

Qua mấy ngày sau Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, nhìn khắp động phủ, lại nhìn gương đồng trên tường, hắn thấy chính mình sắc mặt tái nhợt và tiều tụy, hắn cảm thấy bầu trời tối tăm...

Qua một lúc hắn thở dài thở ngắn muốn ra khỏi động phủ hít không khí trong lành, cố gắng làm bản thân mình tĩnh tâm, hảo hảo suy tư nên làm cái gì bây giờ.

- Như vậy không được, ta sẽ bị đùa chết...

Bạch Tiểu Thuần thở dài, đẩy cửa động phủ ra, lúc định ra ngoài thì hắn sững sờ.

- Các ngươi...

Bạch Tiểu Thuần lại đổ mồ hôi lạnh, nhìn thấy bên ngoài động phủ của mình là Tống Quân Uyển và Hầu Tiểu Muội, cũng không biết đến từ lúc, hôm nay đứng ở đó, một trái một phải... Cười tủm tỉm nhìn mình.

- Dạ Táng, chúng ta đi dạo đi!

Trong mắt Tống Quân Uyển mang theo vũ mị.

- Tiểu Thuần ca ca, lúc trước ngươi còn chưa nói cho ta biết con chim kia tên gì đấy.

Gương mặt Hầu Tiểu Muội đỏ hồng, toàn thân sinh ra khí chất thanh thuần.

Ánh mắt các nàng lúc này như có như không nhìn hai chân của mình.

Toàn thân Bạch Tiểu Thuần như bị sét đánh trúng, xem như hắn hiểu rõ hai nữ ma đầu này đã chơi tới nghiện rồi, bây giờ lại chơi tới mức xem mình bước ra ngoài chân nào trước, là bước chân trái hay bước chân phải, loại trình độ này trở nên quá khủng bố...

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy quá khoa trương, hai nữ ma đầu này không phải là người... Toàn thân hắn run rẩy không dám bước ra ngoài.

- Các ngươi... Các ngươi đều ở đây sao, ta... bỗng nhiên ta rất mệt a, không thể đi ra ngoài...

Bạch Tiểu Thuần gượng cười muốn lui ra phía sau, vào lúc hắn muốn lui ra phía sau, sát khí trên người Tống Quân Uyển bộc phát mãnh liệt, đôi mắt Hầu Tiểu Muội đỏ lên, nước mắt đang vờn quanh khóe mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Một sát khí, một ủy khuất...

Bạch Tiểu Thuần sắp điên rồi, thật vất vả mới áp được linh lực rối loạn trong người, hắn hiện tại thống khổ và bất đắc dĩ, lại một lần nữa sắp rối loạn, lúc này linh lực toàn thân không thể khống chế mà sụp đôpr.

Trước khi hôn mê Bạch Tiểu Thuần không có thở dài, có chỉ là... Nước mắt.

Hai ngày sau, đêm khuya, Bạch Tiểu Thuần nằm ở trên giường, mệt mỏi mở hai mắt ra, ánh mắt vô thần, hắn nhìn vách tường động phủ.

- Lúc trước Hầu Tiểu Muội ở một mình bên cạnh ta chính là cô nương thật tốt, ta nói cái gì là cái gì, nhưng bây giờ...

- Lúc trước Tống Quân Uyển ở một mình với ta, nàng nhìn ta rất mê đắm, toàn thân vũ mị thành thục và câu dẫn lòng người, lập tức có thể hàng phục nàng, nhưng bây giờ...

- Nhưng bây giờ cả hai cùng xuất hiện, tại sao lại đáng sợ như vậy...

Bạch Tiểu Thuần nhớ lại nếu mình ở cạnh một trong hai người thì rất tốt đẹp, nhưng nếu cả hai ở cùng nhau....

- Không được, tiếp tục như vậy ta sẽ bị chơi chết.

- Nhất định sẽ bị đùa chết, bị hành hạ chết, các nàng đã phát rồ, vốn so uống thuốc, lại so chim, thậm chí còn so xem ta bước chân nào ra trước... Về sau nói không chừng sẽ so xem ta mở mắt nào trước, giơ tay nào trước...

- Không thể tiếp tục lưu lại nơi này được, hai nữ ma đầu này thật đáng sợ, ta cũng dã phun máu hai lần rồi, tiếp tục như vậy sẽ mất cái mạng nhỏ này.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần run rẩy, trong thần sắc tràn đầy sợ hãi, hiện tại hắn cắn răng một cái.

- Ta muốn đi chiến trường!

- Trên chiến trường, ta không nhất định sẽ chết, nhưng ở lại nơi này sớm muộn gì cũng sẽ phát điên lên mất...

Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, hiện tại hắn đã có quyết tâm phải ra chiến trường trước đó chưa từng có, nghĩ tới đây tinh thần của hắn đã rời khỏi sơn mạch Lạc Trần, hắn không muốn lưu lại nơi này thêm lúc nào nữa.

Hắn lập tức đứng dậy, sắc mặt kiên định chưa từng có, khí chất toàn thân biến hóa, không còn bộ dáng suy bại như lúc trước, mà là hóa thành thiết huyết, ánh mắt lăng lệ ác liệt, dùng tốc độ nhanh nhất thu thập hành trang, hắn nhẹ đẩy cửa động phủ ra, sau khi dò xét chung quanh liền bay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.