Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 477: Chương 477: Chủng Đạo đệ cửu trận. (Thượng)




Điểm cần làm chính là tập cho thuần thục, chính là nhiều người phối hợp với nhau thế nào, tuy Bạch Tiểu Thuần ẩn ẩn cảm thấy trận pháp của đệ tử ngoại môn dường như không bình thường như hắn thấy, dường như chúng còn ẩn chứa rất nhiều biến hóa.

Về phần chỗ đệ tử nội môn cũng là như vậy, có thể tưởng tượng, cả Linh Khê Tông trên thực tế cũng không phải ôn hòa, mà là một chiến tông.

Cũng chỉ có chiến tông mới có thể vào lúc yếu hơn, kém hơn Huyết Khê Tông vẫn tồn tại cốt khí, tồn tại bất khuất, cho dù trận chiến này khả năng thất bại rất lớn nhưng vẫn quyết tử chiến không lùi.

Về phần sơn mạch Lạc Trần này càng xảo diệu, có thể lăng không đề cao không ít chiến lực cho Linh Khê Tông, cùng lúc đó Bạch Tiểu Thuần ẩn ẩn cảm thấy trong vùng núi này phát ra khí thế khủng bố, hắn mở Thông Thiên pháp nhãn ra xem xét chung quanh, ánh mắt của hắn nhanh chóng co rút lại dữ dội.

Trong sơn mạch Lạc Trần này còn tồn tại một trận pháp, chỉ có điều tác dụng của trận pháp này lại làm Bạch Tiểu Thuần sợ hãi tới tột cùng, đó là trận pháp... Tự bạo!

Đây là dương mưu, cũng nói rõ với Huyết Khê Tông, nếu như chiến tới cuối cùng, nếu như là Huyết Khê Tông thắng, cả sơn mạch Lạc Trần này sẽ làm cho Huyết Khê Tông đau đớn tận xương tủy, đau tới mức không thể xóa nhòa.

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, vào lúc đang cả kinh thì thân thể Hầu Tiểu Muội run rẩy, nàng cũng bị cảnh tượng bốn phía làm khiếp sợ, nàng nhìn phương hướng Huyết Khê Tông, đứng ở chỗ này nhìn thấy thiên địa đều là màu đỏ.

- Tiểu Thuần ca ca, nghe nói tất cả người trong Huyết Khê Tông đều tương tự với huyết tử Dạ Táng của Trung Phong, vô cùng tàn nhẫn, giết người như ngóe, ngày bình thường bọn họ cũng tự giết nhau trong tông môn, hơi không cẩn thận là sẽ chết, ngươi giao thủ với bọn họ phải cẩn thận.

Hầu Tiểu Muội thì thào, đối với nàng mà nói, mọi thứ thuộc về Huyết Khê Tông đều tràn ngập tử vong, nhất là nghe đồn Dạ Táng đoạn thời gian trước oanh động bốn phương rất hung tàn, tự nhiên phải cầm Dạ Táng ra làm ví dụ.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy buồn bực, cảm giác kinh hãi vừa rồi bị lời này của nàng làm tiêu tán không ít.

- Tiểu Muội yên tâm, Bạch Tiểu Thuần ta ở đây, Dạ Táng tuyệt không dám xuất hiện.

Bạch Tiểu Thuần hất càm lên nói rất khẳng định, hắn cảm giác mình không có nói khoác, bởi vì đây là sự thật không thể chối cãi.

Hầu Tiểu Muội nghe Bạch Tiểu Thuần nói như vậy thì tươi cười, mặc kệ đáy lòng không tin nhưng nếu Bạch Tiểu Thuần đã nói như vậy thì nàng phải bày ra bộ dáng tin tưởng, trong mắt càng mang theo ý sùng bái làm Bạch Tiểu Thuần rất thoải mái.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần đúng là thoải mái, ánh mắt nhìn quanh, lập tức nói với Chu Tâm Kỳ một câu.

- Tâm Kỳ sư điệt, ngươi cũng đừng sợ, ta sẽ bảo hộ cho ngươi.

- Đến nơi đây ngươi còn có tâm tư nói khoác, có ý nghĩa sao?

Chu Tâm Kỳ không cách nào trọng điệp thân ảnh Bạch Tiểu Thuần ở nơi này với thân ảnh lúc rời đi ở bên bờ Thông Thiên Hà, lập tức than thở một tiếng.

- Bạch Tiểu Thuần, Dạ Táng là của ta, ta chắc sẽ chém thủ cấp của hắn xuống!

Thượng Quan Thiên Hữu hừ lạnh, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, hắn nói rất khẳng định.

Bạch Tiểu Thuần nghe xong lời này thì mất hứng, trừng mắt Thượng Quan Thiên Hữu, đang muốn nói chuyện thì tâm thần chấn động, cảm giác lạnh như băng làm tóc gáy của hắn dựng đứng lên, hắn quay đầu ra sau nhìn cách đó không xa, trong đám người có một người con gái đang nhìn mình.

Cô gái này mặc áo choàng, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, chính là Công Tôn Uyển Nhi.

Nàng cũng phát hiện ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn mình, trong nháy mắt hai người nhìn thấy nhau, Công Tôn Uyển Nhi che miệng cười khanh khách, mặc dù không có truyền ra quá xa nhưng lọ vào trong tai Bạch Tiểu Thuần lại làm cho hắn cảm thấy nguy cơ bao phủ từ trong ra ngoài, toàn bộ thân thể như trần trụi trước mặt mọi người ở đây, hắn đang thét lên với bản thân mình, hắn tự nói cô gái trước mặt hắn cực kỳ nguy hiểm.

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần co rụt lại, đây là lần đầu tiên sau khi hắn quay về Linh Khê Tông nhìn thấy Công Tôn Uyển Nhi, nhưng Công Tôn Uyển Nhi lúc này đã hoàn toàn khác với thân ảnh trong trí nhớ của hắn.

Công Tôn Uyển Nhi trước kia mặc dù tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại không có vũ mị, nhưng nàng đứng trước mặt hắn hiện tại lại ẩn chứa sâu trong thân thể, lơ đãng mà vũ mị, làm cho tất cả người nhìn thấy nàng đều ngẩn ngơ.

Dù tướng mạo như nhau lại cho hắn cảm giác khác biệt, còn có cảm giác nguy cơ mãnh liệt sinh ra trong lòng hắn, tất cả đều làm da đầu Bạch Tiểu Thuần run lên.

Thậm chí ngay cả tu vi chấn động cũng rất mờ mịt, khí cơ dẫn dắt để Bạch Tiểu Thuần thanh tỉnh, ánh mắt của hắn trở nên lăng lệ ác liệt, ngay cả huyết khí trong cơ thể cũng bị dẫn dắt.

- Không đúng!

Bạch Tiểu Thuần chấn động thật mạnh, Công Tôn Uyển Nhi che miệng cười cười, quay người đi xa xa, thân ảnh nàng biến mất một lúc Bạch Tiểu Thuần mới khôi phục lại tâm tình bình thường.

Cho đến giờ phút này cảm giác tim đập nhanh mới biến mất, nhưng từ những gì hắn phát hêện vừa rồi, Bạch Tiểu Thuần rất xác định chính mình sẽ không cảm nhận sai.

- Tại sao Công Tôn Uyển Nhi lại biến hóa lớn như vậy?

Bạch Tiểu Thuần hô hấp dồn dập, hắn cẩn thận nhớ lại ánh mắt vừa rồi, nhất là bên tai còn nghe được tiếng cười như chuông bạc kia, Bạch Tiểu Thuần ẩn ẩn có cảm giác quen thuộc không nói nên lời.

Nhưng hết lần này tới lần khác hắn cảm thấy Công Tôn Uyển Nhi quen thuộc lại không biết cảm giác quen thuộc này tới từ nơi nào.

Lúc tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, dường như Hầu Tiểu Muội cũng phát hiện ra, cũng nhìn theo ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhưng không nhìn thấy Công Tôn Uyển Nhi.

- Tiểu Thuần ca ca, ngươi bị làm sao thế?

Hầu Tiểu Muội hỏi.

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, không có nhiều lời, hắn đứng đó suy nghĩ không dứt, trong trận pháp có tới âấy vạn người, ở bên ngoài còn có hơn một ngàn tu sĩ dẫn đạo, dần dần mọi người được an bài, lúc này đã tới lượt Thượng Quan Thiên Hữu.

- Thượng Quan sư thúc, dựa theo quy định tông môn, sẽ chủ trì trận pháp Trúc Cơ thứ ba của Thanh Phong sơn, là người chủ đạo hạch tâm trận pháp thứ ba, Thanh Phong đệ tam trận sẽ dùng ý chí của ngài làm chủ, kính xin đi theo vãn bối quen thuộc trận pháp.

Một đệ tử nội môn bờ bắt ôm quyền nói với Thượng Quan Thiên Hữu, hắn vừa nói những lời này làm rất nhiều người chú ý.

An bài dẫn đạo những người trước đó phần lớn là căn cứ vào ngọn núi bọn họ gia nhập sau đó đưa tới khu vực của ngọn núi đó, trở thành một phần của trận pháp, nhưng tới lượt Thượng Quan Thiên Hữu lại trở thành người chủ đạo, biến hóa khác biệt này làm cho nhiều người chú ý, càng có không ít người nói nhỏ với nhau.

- Không hổ là Thượng Quan sư thúc, được tông môn kỳ vọng cao như vậy, trở thành người chủ đệ Thanh Phong đệ tam trận.

- Vừa rồi ta đã quan sát cẩn thận, an bài trong sơn mạch Lạc Trần đều dùng phong làm khu vực, mỗi phong đều có vài chục trận pháp của đệ tử ngoại môn, mười trận pháp đệ tử nội môn, còn có trận pháp của trưởng lão, trước mắt có lẽ Thượng Quan Thiên Hữu sẽ được phân đi trận pháp bên thiên kiêu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.