Trương Đại Bàn cười ha hả, hắn lấy mấy bầu rượu trong túi trữ vật ra phân cho mọi người, sau đó mọi người cùng uống với nhau.
Thời gian dần qua, ban đầu là áp lực và trầm mặc, sau đó chậm rãi nói nhiều hơn, Trương Đại Bàn cười nói những chuyện khi Bạch Tiểu Thuần vừa nhập môn, còn nói chuyện ăn trộm gà.
- Đừng nói, thật nhớ mùi vị của chúng...
- Đều trách các ngươi!
Hắc Tam Bàn xấu hổ, sự kiện cuồng ma ăn trộm gà năm đó nàng cũng tham dự vào, sau đó bị sư tôn giáo huấn rất thảm.
Hứa Bảo Tài đấm ngực kéo Bạch Tiểu Thuần nói chuyện huyết thư năm xưa, bốn người càng uống càng nhiều, không biết là ai đề nghị lại đi ăn trộm gà lần nữa, lúc này cả đám hấp tấp chạy tới bờ nam, bắt mấy con Linh Vĩ Kê nướng ăn.
Cho tới lúc hoàng hôn, theo đề nghị của Trương Đại Bàn liền đi trở về nhà bếp, lúc này trở về đám người trong bếp vô cùng kích động, nhất là những mập mạp năm đó càng phấn chấn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn và cùng uống rượu.
Tiếng cười nói vang vọng các nơi, ngay cả Hầu Tiểu Muội cũng tới, bị Bạch Tiểu Thuần kéo tới bên người, gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, sau khi uống rượu càng trở nên kiều diễm.
Trần Phi cũng không mời mà tới, gia nhập vào đội ngũ của bọn họ, một đêm này Bạch Tiểu Thuần thật say.
- Tam Bàn, năm đó ta còn tưởng ngươi là nam nhân đấy, không nghĩ tới ngươi lại là nữ!
Bạch Tiểu Thuần mắt say lờ đờ nhập nhèm nói với Hắc Tam Bàn.
Hắc Tam Bàn liếc Bạch Tiểu Thuần, hừ một tiếng tiếp tục uống rượu.
- Mập mạp, năm đó xem mặt mũi của Tử sư tỷ đã dẫn ta đi tới nơi này, ngươi còn nói cái gì Hỉ Thước đang gọi, ngươi đặc biệt hâm mộ, còn nhớ rõ không, thế nào, đi thổ lộ hay chưa?
- Hứa Bảo Tài, phần huyết thư của ngươi năm đó còn mang ra dọa Bạch sư thúc...
- Trần Phi, tên cháu trai ngươi tập kích ta, hừ hừ!
- Bạch Tiểu Thuần, mỗi lần chúng ta chia của, ngươi ăn nhiều nhất!
- Đúng vậy, chén kia dày một chút, hôm nay đã thành truyền thống của nhà bếp chúng ta.
- Ha ha, ta còn nhớ rõ chúng ta còn đi ngăn cửa...
- Bạch sư thúc... Ta sai...
Trương Đại Bàn hưng phấn nâng chén của mình lên, lúc này hắn cao giọng quát lớn.
- Thà chết đói trong nhà bếp...
- Không đi ngoại môn tranh phong!
Bạch Tiểu Thuần hô to, hắn hô lớn làm Hắc Tam Bàn kích động, hơn nữa đám mập béo khác cũng hô to.
Mặc dù Hứa Bảo Tài không phải người của nhà bếp, nhưng giờ phút này cũng gào thét, Trần Phi cảm khái thả lỏng tất cả hô to theo, giọng nói của mọi người vang vọng chung quanh.
- Linh Chu ăn cạnh góc, chủ cán không thể đụng vào, cắt thịt hạ đao hung ác, dịch cốt lưu ba phần, linh chúc trộn nhiều nước, quỳnh tương non nửa chén.
Bạch Tiểu Thuần cầm một bầu rượu uống ngụm lớn, hắn hô thật to.
- Không đúng không đúng, bây giờ không phải là sáu câu chân ngôn, lại thêm hai câu, đáy chén cao một phần, linh kê tặng Tiểu Thuần!
Trương Đại Bàn cười ha ha vỗ vai Bạch Tiểu Thuần, bước chân của hắn lảo đảo, hiển nhiên đã say lắm rồi.
Hành vi phóng túng như hôm nay, ngày bình thường mọi người sẽ không làm, nhưng hôm nay sắp lên chiến trường, không ai có thể nói mình nhất định sẽ không chết, đã như vầy dứt khoát thả lỏng tâm thần vào đêm nay, không ngừng uống rượu, không ngừng rống to.
Thậm chí còn có nhiều người nghe tiếng chạy tới, lúc này nhiều người uống say mèm trong nhà bếp.
Hầu Tiểu Muội vẫn ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, mặc dù như thế vẫn không chịu nổi, cho dù là tu sĩ ngửi linh tửu liên tục cũng sẽ từ từ say.
Cho đến canh ba nhà bếp mới yên tĩnh lại, Bạch Tiểu Thuần miễn cưỡng mở mắt ra nhìn chung quanh, cảm nhận cảm giác yên tĩnh này, ánh mắt của hắn tỏa sáng.
Hắn cầm lấy một bầu rượu uống một ngụm lớn, chậm rãi nhìn mọi người đang nằm ở đây, dường như hắn muốn nhớ kỹ những gương mặt này, bầu rượu trong tay hắn càng uống càng gấp, dường như hắn muốn ghi nhớ cảnh tượng ngày hôm nay mãi mãi, hoặc hắn đang chuẩn bị tín niệm làm một chuyện cải biến thiên địa, hay là...
Sau đó bước chân mềm nhũn ngã qua một bên, hắn ngủ say, bởi vì bàn tay nắm bình rượu quá sức nên đã nổi gân xanh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Diên Vĩ Phong, Tử Đỉnh sơn, hai ngọn núi này tỏa ra hào quang ngập trời, âm thanh nổ vang quanh quẩn các nơi, rất nhiều thân ảnh đang chạy thẳng tới hai ngọn núi này.
Trương Đại Bàn, Hắc Tam Bàn, Hứa Bảo Tài, Trần Phi đều ở trong đó, càng có danh sách truyền thừa cùng với lão tổ xuất hiện, bọn họ mang theo nhóm thứ tư gần ba vạn người đi tới chiến trường.
Bạch Tiểu Thuần nằm ở mặt đất nhà bếp, hắn mở to mắt nhìn đám người Trương Đại Bàn biến mất, hào quang trong mắt hắn ngày càng thâm thúy.
- Tiểu Thuần ca ca... Ta là nhóm thứ tư.
Hầu Tiểu Muội thấp giọng nói một câu.
Bạch Tiểu Thuần cầm chặt tay Hầu Tiểu Muội, hắn nói mang theo kiên định.
- Tất cả có ta!
Khi nhóm đệ tử thứ ba rời đi, trong Linh Khê Tông đã không còn tới một nửa, mà trận pháp tông môn cũng bao phủ từng ngọn núi, trận pháp đã mở ra toàn bộ phương vị.
Vào mấy ngày sau, trong Linh Khê Tông, Lạc Nhật Phong, Khung Đính Phong, Hương Vân sơn ba ngọn núi cuối cùng bộc phát hào quang sáng ngời phóng lên trời.
Trong khi bộc phát, trận pháp trong Linh Khê Tông triệt để mở hoàn toàn phong tỏa tất cả phương vị.
Thân ảnh lão tổ Thiết Mộc xuất hiện, còn có mấy danh sách truyền thừa, Thái Thượng trưởng lão, thậm chí Trịnh Viễn Đông cũng xuất hiện, Lý Thanh Hậu, Hứa Mị Hương cũng ở trong đó.
Vào lúc này tất cả trưởng lão, đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn đều xuất hiện, đại bộ phận bọn họ đều là người trong lần truyền tống lần thứ tư.
Về phần nhóm thứ năm chính là truyền tống nội tình tông môn, mà truyền tống lần thứ tư nhiều nhất, gần như hơn năm vạn người...
Bạch Tiểu Thuần nhìn qua cột sáng, thở sâu, chậm rãi rời khỏi Bách Thú Viện, phía sau hắn Thiết Đản đi theo, thần sắc của nó không còn sáng lạn như ngày bình thường, dường như cũng biết sắp gặp phải chiến tranh, nó đi theo Bạch Tiểu Thuần bay tới cột sáng.
Nơi này có quá đông người tụ tập, không ít người nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đi tới thì vô ý thức tới gần hắn, mặc dù danh tiếng Bạch Tiểu Thuần không tốt nhưng chuyện ở Vẫn Kiếm Thâm Uyên đã chứng minh... Càng vào thời điểm nguy hiểm, Bạch Tiểu Thuần lại được tất cả mọi người tín nhiệm!
Trận chiến tranh này Linh Khê Tông lựa chọn ở sơn mạch Lạc Trần, dựa vào trận pháp làm nơi quyết chiến, thậm chí ở sơn mạch Lạc Trần còn bố trí bảy tám đạo phòng tuyến, đó là vì một khi sơn mạch Lạc Trần thất bại sẽ dựa vào phòng tuyến phía sau quyết chiến tiếp.
Trận chiến tranh này không cần m mưu quỷ kế gì, chỉ cần ý chí thiết huyết thề sống chết chống lại, muốn Huyết Khê Tông biết khó mà lui, muốn Huyết Khê Tông biết rõ muốn đánh hạ Linh Khê Tông cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.
Rất nhanh, khi mọi người tụ tập xong... Truyền tống bắt đầu.
Hào quang trùng thiên giống như bàn tay lớn nâng tất cả tính mạng trên ba ngọn núi này rời đi, đưa bọn họ tới nơi giao giới Huyết Khê Tông, nơi đó là...
Sơn mạch Lạc Trần!