Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 474: Chương 474: Đã từng là thiêu niên hết sức lông bông. (Thượng)




- Ngươi thì biết gì chứ?

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, hắn cảm thấy khoe khoang trước mặt Thượng Quan Thiên Hữu là chuyện rất không tệ, lúc mở miệng còn nhún vai nhìn Chu Tâm Kỳ.

Chu Tâm Kỳ ngơ ngác nhìn tay phải Bạch Tiểu Thuần, vào lúc này còn có vài giọt nước Thông Thiên Hà chảy theo kẽ ngón tay Bạch Tiểu Thuần rơi vào trong sông.

Thượng Quan Thiên Hữu cũng trố mắt nhìn, tâm thần chấn động, hắn quá hiểu sự kinh khủng của nước Thông Thiên Hà này, nhưng Bạch Tiểu Thuần trước mặt lại trực tiếp chạm vào nước này.

- Ngươi...

Chu Tâm Kỳ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bạch Tiểu Thuần nhìn biểu lộ của hai người, nhất là bộ dáng của Thượng Quan Thiên Hữu, đáy lòng hắn càng sảng khoái, hắn cao hứng dứt khoát đưa nước Thông Thiên Hà đặt bên miệng uống một ngụm, lúc này mới hất cằm lên nói chuyện.

- Phi hữu chi hữu viết diệu hữu, phi không chi không viết chân không... (Tạm dịch: không phải có là có, không phải không là trạng thái chân không...)

Những lời này vài hôm trước hắn nghe Lý Thanh Hậu nói với hắn, lúc ấy đã cảm thấy những lời này rất huyền ảo, tuy không biết có ý tứ gì nhưng nhất định có thể chấn trụ tâm thần của người khác, hiện tại rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng, sau khi nói ra câu này thì toàn thân của hắn tỏa ra khí chất thâm thúy cao sâu khó dò.

Toàn thân Chu Tâm Kỳ chấn động mạnh một cái, sau khi nghe lời này thì cảm thấy mình dường như hiểu ra cái gì đó, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại không có gì cả, cho dù nghĩ thế nào cũng không rõ, lúc này Bạch Tiểu Thuần trong mắt nàng trở nên cao lớn vĩ đại.

Ánh mắt Thượng Quan Thiên Hữu càng bắn ra hào quang sáng ngời, hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, trong thần sắc mang dáng vẻ không dám tin, những lời này hắn nghe không hiểu, nhưng lại cảm nhận được ý cảnh phiêu miểu, không thể nắm bắt được là cái gì.

Cho dù hắn làm thế nào cũng không hiểu rõ thâm ý đại đạo trong lời này, cũng không dám tin lời này lại do Bạch Tiểu Thuần nói ra...

- Chu Tâm Kỳ, ngươi thiện tâm nhắc nhở ta, đây là duyên pháp, Bạch mỗ tặng cho ngươi những lời này, nếu ngươi có thể tìm hiểu cũng là một hồi tạo hóa...

Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên lộ làm ra ý cảnh siêu nhiên, hắn mỉm cười đi xa, thân ảnh mặc dù rời đi nhưng giọng nói của hắn mang theo một tia phiêu miểu tang thương vẫn lưu lại nơi này.

- Phi hữu chi hữu viết diệu hữu, phi không chi không viết chân không... Phi hữu chi hữu viết diệu hữu, phi không chi không viết chân không...

Chu Tâm Kỳ kinh ngạc nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần, vào lúc này hình tượng Bạch Tiểu Thuần trong lòng nàng lại cải biến...

Không có người chú ý tới ở bên bờ sông bên kia có một con khỉ già đang đứng, bên người của nó là một lão già, chính là lão tổ thứ nhất của Linh Khê Tông.

- Tiểu tử thúi này... Hắn còn không hiểu lời này có ý gì lại dùng loạn như thế!

Một đời lão tổ tức cười.

Trong mắt con khỉ già kia lại khác với lão tổ thứ nhất, sâu trong mắt của nó ẩn chứa thâm thúy mà người ngoài không thể phát hiện ra được.

Sau khi rời khỏi bờ Thông Thiên Hà, tinh thần Bạch Tiểu Thuần vô cùng phấn chấn, nội tâm vô cùng vui sướng, hắn vẫn nhớ kỹ câu kia, không ngờ hôm nay lại có lúc sử dụng tới.

- Hừ hừ, về sau nhìn thấy kẻ nào không vừa mắt, ta mượn những lời này hù dọa một phen, chắc sẽ chấn trụ đối phương!

Bạch Tiểu Thuần trở lại Bách Thú Viện, hắn đang cân nhắc phương pháp luyện chế Nghịch Hà Đan, chần chờ một lát hắn vẫn cắn răng luyện chế.

Muốn luyện chế Nghịch Hà Đan cần dùng bản thân làm lò đan, từ ngày Bạch Tiểu Thuần bắt đầu luyện đan tới bây giờ vẫn chưa từng làm như vậy, hắn kêu thảm thiết, âm thanh bang bang vang lên không dứt bên tai, hắn lao ra khỏi phòng của mình.

Lúc chạy ra trong người hắn không ngừng kêu bang bang bang...

- Tại sao có thể như vậy...

Bạch Tiểu Thuần cảm trong bụng đầy khí lưu tán loạn, hắn biết rõ những khí lưu này là cái gì, Thiết Đản cũng bị hắn dọa sợ chạy tới xem là chuyện gì, lúc này toàn bộ Bách Thú Viện trần ngập mùi hôi.

Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt, quả trình này tiếp tục cả ngày mới tiêu tán, dọa hắn không dám thử luyện đan nữa.

- Đồ chơi này không phải để người luyện, thật đáng sợ, ta luyện đan còn có thời điểm nổ lò, nhưng mà luyện Nghịch Hà Đan này cần dùng thân thể làm lò đan, nếu nổ tung...

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây càng cảm thấy khủng bố, rất lo lắng mình tiếp tục như vậy sẽ ném mạng nhỏ đi, vì vậy hắn nhanh chóng buông tha.

- Tuyệt đối không luyện!

Bạch Tiểu Thuần nhớ tới thê thảm của ngày hôm nay đã cảm thấy sợ hãi, đồng thời cũng cảm nhận được dùng chính bản thân mình để luyện đan là như thế nào.

Lúc đang cảm khái thì bên ngoài Bách Thú Viện có vô số đạo hào quang bay tới, Trương Đại Bàn, Hắc Tam Bàn, Hứa Bảo Tài đều xuất hiện, vừa bước vào trong Bách Thú Viện đã ngửi được mùi hôi.

- Đây là mùi gì?

Trương Đại Bàn sững sờ.

- Này... Đây là...

Hứa Bảo Tài cũng kinh ngạc, ẩn ẩn đoán được cái gì, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Hắc Tam Bàn đã xuất ra bộ dáng đáng yêu, mặc dù làn da hơi đen nhưng tư thái rất yêu kiều, giờ phút này cũng nhíu mày.

Bạch Tiểu Thuần xấu hổ, vội ho một tiếng.

- Cái kia... Thiết Đản mấy ngày nay ăn đồ không tốt.

Thiết Đản ở xa nghe câu này liền gầm lên, lại bị Bạch Tiểu Thuần liếc thì ủy khuất cúi đầu xuống, đôi mắt trông mong nhìn đám người bên này.

Bạch Tiểu Thuần nói thế làm đám người Trương Đại Bàn khó hiểu, vội vàng đổi chủ đề.

- Không nói chuyện này, các ngươi tới đây làm gì?

- Chúng ta đi tới đây cáo từ ngươi, ngày mai là thời gian nhóm thứ ba phải truyền tống rồi, ba người chúng ta là một đám.

Trương Đại Bàn không có truy hỏi vấn đề mùi hôi, trầm giọng nói với Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần nghe lời này thì tâm thần chấn động, Trương Đại Bàn ba người vào thời gian hắn đi Huyết Khê Tông cũng có tiến bộ, tu vị tăng và trở thành đệ tử nội môn.

Mặc dù hiện tại còn chưa đột phá Trúc Cơ, thế nhưng đã đạt tới Ngưng Khí Đại viên mãn, mặc dù trên chiến trường không có tác dụng quá lớn, nhưng nếu ngưng tụ lại với số lượng lớn, có lẽ dùng trận pháp thúc dục cũng phát ra lực lượng kinh người.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc một lát, không biết nên nói cái gì, bốn phía cảm thấy áp lực.

- Trận chiến này chúng ta chưa chắc thất bại, hơn nữa đã nhất định khai chiến, như vậy mọi người cùng nhau giết địch!

Hắc Tam Bàn lên tiếng, vừa nói lời này thì Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài đều đồng ý.

Bạch Tiểu Thuần nhìn ba người Trương Đại Bàn, trước mắt hắn phát hiện ra, trừ những đồng môn chết đi tại Vẫn Kiếm Thâm Uyên, hắn không cách nào tưởng tượng nếu đám người Trương Đại Bàn chết trận thì mình sẽ như thế nào... Hắn không hi vọng bất cứ kẻ nào chết đi, không hi vọng có chiến tranh, hắn hy vọng tất cả có thể sống thật vui vẻ.

- Tiểu Thuần, không nên có biểu lộ như vậy, chúng ta lại không nhất định chết đi, đến đây, chúng ta đã lâu không có uống rượu với nhau, lúc này chúng ta cùng uống say đã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.