Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 456: Chương 456: Đỗ Huyết Mai, ngươi đi ra




Ở đó hắn có thể cảm nhận được khí tức của Huyết Mai.

Trở thành huyết tử cũng tốt, trở thành Huyết Ma cũng được, tuy nội tâm Bạch Tiểu Thuần có vui sướng nhưng cũng không phải mãnh liệt như trong tưởng tượng, tất cả chỉ vì sự xuất hiện của Đỗ Lăng Phỉ.

- Đỗ Lăng Phỉ chính là Huyết Mai... Mà Huyết Mai lại là con gái của lão tổ Vô Cực tử, địa vị tôn quý trong Huyết Khê Tông...

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc.

Huyết Mai là Đỗ Lăng Phỉ, chuyện này cho dù Bạch Tiểu Thuần cũng không thể tưởng tượng nổi, nhưng suy nghĩ một chút cũng phát hiện hợp lý.

Trầm mặc một lát, hai mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, thân thể hóa thành hào quang bay thẳng tới Tổ Phong, khi hắn tới gần thì mấy đạo thần thức trong Tổ Phong xuất hiện, chúng ngưng tụ trên người Bạch Tiểu Thuần nhưng không có ngăn cản hắn.

Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần đi tới gần Tổ Phong, không chần chờ tiến thẳng vào bên trong, dựa theo cảm ứng khí tức Huyết Mai trong tối tăm, hắn trực tiếp đi tới trước động phủ của nàng.

Chung quanh động phủ Huyết chính là một rừng mai, cánh cửa lớn của động phủ đóng lại, dường như Huyết Mai không muốn gặp bất cứ kẻ nào.

Đứng bên ngoài rừng mai, Bạch Tiểu Thuần nhìn cửa động phủ, hắn muốn gặp mặt Huyết Mai, hắn muốn hỏi đối phương nhiều vấn đề.

Những vấn đề này sau khi Đỗ Lăng Phỉ mất tích năm đó cho đến chưởng môn Trịnh Viễn Đông nói ra thân phận ám tử, đây vẫn là cây gai đâm vào trong tim Bạch Tiểu Thuần.

Hắn muốn biết nếu như tất cả những gì trải qua ở Linh Khê Tông chỉ là nàng tận lực giả ra, như vậy lúc quan hệ hai người thăng hoa chính thức ở sơn mạch Lạc Trần rốt cuộc là thật hay giả!

- Huyết Mai, đi ra gặp ta!

Bạch Tiểu Thuần đứng bên ngoài động phủ Huyết Mai hét lớn một tiếng, giọng nói của hắn quanh quẩn bốn phía, người trong Tổ Phong cũng chú ý tới Bạch Tiểu Thuần, cũng nghe được lời hắn nói.

Trong động phủ, đương nhiên Huyết Mai, cũng nghe thấy, nhưng mặc cho Bạch Tiểu Thuần chờ đợi ở bên ngoài bao lâu cũng không nghe được bất cứ hồi âm nào đáp lại.

- Đỗ Huyết Mai, đi ra gặp ta!

Bạch Tiểu Thuần mở miệng lần nữa, âm thanh này rất lớn đã kinh động các lão tổ và thái thượng trưởng lão trong Tổ Phong, còn có các huyết phách đang bế quan chú ý tới.

Bọn họ không biết Huyết Mai và Dạ Táng đã xảy ra chuêện gì, nhưng hình như cũng có thể tưởng tượng được ra, Dạ Táng có thể đoạt được thân phận huyết tử trong quá trình tranh đoạt với Huyết Mai cùng Tống Quân Uyển, như vậy chắc chắn có chuyện gì đó.

Thời gian trôi qua, qua mấy canh giờ mà động phủ Huyết Mai vẫn không có âm thanh nào truyền ra, vô cùng yên tĩnh, Bạch Tiểu Thuần đứng chờ bên ngoài rừng mai trở nên thất vọng.

Nội tâm đắng chát, Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, hắn nhìn động phủ sâu trong rừng mai thật sâu sau một lúc lâu mới quay người, hắn đi xuống núi, nếu nàng đã không muốn gặp hắn, Bạch Tiểu Thuần cũng không muốn tiếp tục lưu lại nơi đây.

Nhưng chưa chờ hắn rời khỏi Tổ Phong, một đạo hào quang trên đỉnh núi bay tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, thân ảnh bước ra khỏi hào quang đứng trước mặt hắn, đó là Tống Quân Uyển.

Bạch Tiểu Thuần dừng bước ngẩng đầu nhìn Tống Quân Uyển, ánh mắt hai người nhìn nhau, Bạch Tiểu Thuần nhìn ra Tống Quân Uyển phức tạp, mặc dù nàng cho Bạch Tiểu Thuần lệnh bài, cũng từng nói qua dù hắn trở thành huyết tử cũng đừng cho Huyết Mai thành công, nhưng lúc gặp lại nội tâm vô cùng phức tạp.

- Ta...

Bạch Tiểu Thuần vừa muốn há miệng, Tống Quân Uyển thở sâu, cúi đầu trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

- Tống Quân Uyển bái kiến huyết tử, kính xin huyết tử dời bước, lão tổ Tống gia cho mời.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, hắn dằn chuyện Đỗ Lăng Phỉ xuống đáy lòng không suy nghĩ tiếp, thở sâu, hắn chuyện mình trở thành huyết tử cho dù đã thành sự thật, nếu như Huyết Khê Tông không nhận thì không thể thay đổi được cái gì.

- Mục đích ta đến Huyết Khê Tông chính là tìm vật vĩnh hằng bất diệt... Nếu như Đỗ Lăng Phỉ không nói thân phận của ta với người khác cũng bỏ đi, nếu không, cửa ải lão tổ Tống gia lão tổ này ta phải vượt qua!

Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ rất loạn, miễn cưỡng giữ vững tinh thần, hắn gật đầu với Tống Quân Uyển, sau đó cùng đi với Tống Quân Uyển tới động phủ lão tổ Tống gia trên đỉnh núi.

Trên đường đi Tống Quân Uyển trầm mặc, Bạch Tiểu Thuần cũng không biết nên nói cái gì, cho đến lúc tới bên ngoài động phủ Tống Quân Uyển dừng bước, quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái thật sâu.

- Chuyện ta đáp ứng ngươi sẽ không đổi ý, ta cũng đã nói rõ với lão tổ rồi, trong lòng ta ngươi đã là huyết tử, về phần lão tổ đối đãi việc này thế nào, ngươi có thể trở thành huyết tử hay không thì ta đã cố hết sức.

Bạch Tiểu Thuần gật gật đầu, hắn hít sâu một hơi rồi đi vào động phủ trước mặt, lúc hắn đi vào thì Tống Quân Uyển chần chờ một lát mới truyền âm với hắn.

- Thân phận huyết tử này trong Huyết Khê Tông đã có vài lần bị người ngoài đoạt được, ngươi... Nên cường thế một ít.

Nói xong Tống Quân Uyển quay người rời đi.

Bạch Tiểu Thuần nhìn Tống Quân Uyển, cất bước đi vào trong động phủ, hắn nhanh chóng đi tới đại sảnh trong động phủ này, vừa đi vào đã nhìn thấy lão tổ Tống gia đang ngồi trên tảng đá.

Lão tổ Tống gia ngồi ở đó, trên gương mặt mang theo dấu vết thời gian, chung quanh có chấn động vô hình hình thành uy áp bao phủ bốn phía, trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần tiến vào đã bị uy áp này bao phủ, hắn muốn hạ mã uy của Bạch Tiểu Thuần.

Rầm rầm rầm!

Vào lúc này uy áp của lão tổ Tống gia đã dời lên người Bạch Tiểu Thuần, bước chân của Bạch Tiểu Thuần run lên, hô hấp dồn dập giống như bị vô số ngọn núi đè xuống, thân thể không tự vận chuyển tu vị toàn lực ngăn cản.

Trong nháy mắt chống cự thì uy áp bỗng nhiên biến mất, vừa phát vừa thu nhu vậy làm lực lượng tu vị Bạch Tiểu Thuần bùng phát như con ngựa thoát cương, không bị khống chế bùng nổ ra ngoài, hai Thiên Yêu thân sau lưng hắn biến ảo ra ngoài, tu vi Trúc Cơ trung kỳ cũng bộc phát.

Trong nháy mắt lão tổ Tống gia ngồi trên tảng đá mở mắt ra, hai mắt của hắn bắn ra hai đạo hào quang sáng ngời, trực tiếp bao phủ thân thể Bạch Tiểu Thuần, dường như muốn nhìn rõ toàn bộ bí mật của hắn.

Cũng may lực lượng của mặt nạ nghịch thiên, vào lúc này cho dù tu vi Bạch Tiểu Thuần không thể khống chế vẫn có thể duy trì như cũ, điểm này làm ánh mắt lão tổ Tống gia cẩn thận quan sát Bạch Tiểu Thuần một phen, hình như không có nhìn ra mánh khóe gì mới thu hồi ánh mắt.

Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong vài hô hấp, đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói là cực kỳ dài dằng dặc, trên trán của hắn đổ mồ hôi lạnh, cho đến khi ánh mắt lão tổ Tống gia thu hồi, Bạch Tiểu Thuần mới hít sâu một hơi, cúi đầu xuống bái kiến.

- Dạ Táng, bái kiến lão tổ.

- Dạ Táng, ngươi có biết tội của ngươi không!

Bạch Tiểu Thuần vừa mới bái kiến xong, tiếng hừ lạnh của lão tổ Tống gia trên bệ đá truyền ra, mỗi chữ hắn nói không khác gì sấm sét nổ vang, đầu óc Bạch Tiểu Thuần chấn động ong ong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.