Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 699: Chương 699: Hiện tại ta có thể ăn cơm thật ngon. (Thượng)




Bạch Tiểu Thuần cao hứng, hắn hít sâu một hơi, sau khi đi quanh một vòng liền ngồi xuống đả tọa.

Thời gian ba ngày trôi qua, ba ngày này Bạch Tiểu Thuần vô cùng thỏa mãn với gian phòng của mình. Nhất là hắn phát hiện mỗi ngày đều có cơ quan khôi lỗi đưa rất nhiều linh thực tới, Bạch Tiểu Thuần càng vui vẻ hơn.

Những linh thực này rất nhiều, Bạch Tiểu Thuần rất cố gắng cũng ăn không hết. Đối với chuyện này, hắn cảm thấy Tinh Không Đạo Cực Tông rất biết hưởng thụ, vì vậy vỗ bụng nằm trên ghế trước ban công, gió biển thổi vào, ánh nắng chói chang chiếu vào người, hắn rất thích ý.

- Ta xếp hạng thứ mười đã có đãi ngộ như vậy, không biết ba gian phòng của đám người Triệu Thiên Kiêu còn như thế nào.

Nghĩ đến Triệu Thiên Kiêu, Bạch Tiểu Thuần càng nhớ tới đám người Tống Khuyết. Vì vậy hắn hơi suy nghĩ, hắn cảm giác gian phòng của mình lớn như thế, bản thân mình ở có hơi cô độc, nếu cho người khác ở cùng cũng không sao, vì vậy tinh thần vô cùng phấn chấn ra khỏi phòng, hắn đi xuống tầng thứ tư.

Hắn cố ý đi tới đây, hắn muốn xem gian phòng của người khác thế nào. Sau khi đi một vòng ở tầng thứ tư, bởi vì tầng thứ tư này có nhân số không ít, ra ra vào vào khiến cho Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn ra mánh khóe.

Tầng thứ tư này nhỏ hơn rất nhiều, mỗi gian phòng chi lớn vài chục trượng, mặc dù như thế nhưng đều là ở một mình. Mà khi Bạch Tiểu Thuần đi vào tầng thứ năm... Hắn phải nhíu mày híp mắt.

Nơi này có hơn một trăm gian phòng, mỗi gian phòng không quá lớn cũng thì thôi, nhưng bọn họ cũng không được ở một mình, mà là năm người ở chung với nhau...

Mặc dù sinh hoạt chung với nhau nhưng có trận pháp cách trở, so sánh với nơi hắn đang ở căn bản chênh lệch như trời và đất.

Bạch Tiểu Thuần tìm cả buổi, rốt cục hắn ở trong một căn phòng tìm được Thần Toán Tử. Sắc mặt Thần Toán Tử vô cùng phiền muộn, hắn đang ngồi trong khu vực của mình, nhìn gian phòng lờ mờ, vừa nghĩ mình phải ở nơi đây nửa năm, trong nội tâm cũng rất nghẹn khuất.

Vào lúc đang nghẹn khuất, hắn lại nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần...

- Thiếu tổ...

Thần Toán Tử lập tức hô to.

- Đi, đi theo ta, phòng của ta rất lớn.

Bạch Tiểu Thuần vung tay lên, hắn nói rất khoe khoang. Thần Toán Tử mừng như điên, mấy tu sĩ khác trong gian phòng rất hâm mộ, Thần Toán Tử nhanh chóng theo sau lưng Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, chắp tay sau lưng tiếp tục tìm kiếm những người khác. Rất nhanh hắn ở căn phòng khác tìm được Tống Khuyết... Trùng hợp là Tống Khuyết lại ở chung gian phòng với Trần Mạn Dao.

Sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đã đến, Trần Mạn Dao lập tức cười tươi, trong mắt lộ ra thần thái giống như móc câu cá, không ngừng câu Bạch Tiểu Thuần. Sắc mặt Tống Khuyết vẫn âm trầm không thay đổi, mấy ngày qua hắn rất bực bội, đây là lần đầu tiên hắn sống chung phòng với những người khác.

- Khuyết nhi, dì nhỏ của ngươi phó thác ngươi cho ta, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chịu tội. Đến đây đi, đi với dượng, đi tới phòng của ta, linh thực phải ăn mỗi ngày nhiều lắm, một người ta ăn không hết.

Bạch Tiểu Thuần cảm khái nói một câu.

Sắc mặt Tống Khuyết đen lại, trong lòng cắn răng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần càng vui vẻ. Tống Khuyết nhìn hắn không thuận mắt, cho nên hắn cũng nhìn Tống Khuyết không thuận mắt, thỉnh thoảng phải chế nhạo hắn vài câu. Hắn đang định mời Trần Mạn Dao, Trần Mạn Dao đã nói trước.

- Tiểu Thuần ca ca, ta đi với ngươi, đi phòng của ngươi ở. Ta biết rõ buổi sáng ngươi ăn không hết nhiều linh thực, ta sẽ ăn giúp ngươi!

Trần Mạn Dao che miệng cười cười, nàng đi tới bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, đứng chung chỗ với Thần Toán Tử.

Bạch Tiểu Thuần thấy Tống Khuyết không nói lời nào, vì vậy lắc đầu, mang theo Trần Mạn Dao và Thần Toán Tử định rời đi. Lúc đi tới cửa hắn không nhịn được quay đầu nhìn Tống Khuyết.

- Ngươi thực không đi? Chỗ ta rất tốt... Linh khí nồng đậm hơn nơi này rất nhiều, tu hành rất nhanh chóng.

Tống Khuyết thực không muốn đi, hắn nhìn gian phòng tầng năm này, nhìn tu sĩ lạ lẫm chung quanh, hắn nhớ tới cả đời mình tới bây giờ chưa từng ở chung với người nào cả.

Nhất là nghe được Bạch Tiểu Thuần nói phòng của hắn có linh khí nồng đậm, lại còn tu hành nhanh hơn nơi đây, cuối cùng Tống Khuyết đã tìm được lý do cho bản thân mình.

- Ta muốn vượt qua hắn, đại trượng phu co được giãn được. Thời gian nửa năm này ta không thể bị hắn bỏ lại quá xa, sở dĩ ta đồng ý, không vì hưởng thụ, mà là vì ta muốn tu hành!

Đáy lòng Tống Khuyết tự nói với mình như vậy, hắn cắn răng một cái mặt đen đứng lên đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng Tống Khuyết sẽ không theo, vì vậy vỗ vỗ vai Tống Khuyết:

- Như vậy mới đúng, chúng ta là người một nhà, quan hệ giữa ta và dì nhỏ của ngươi rất thân thiết, về sau ngươi phải nghe lời, có khi nào dượng bạc đãi ngươi chứ?

Bạch Tiểu Thuần cảm thán. Hắn cảm giác mình thân là trưởng bối, cho dù thế nào vẫn phải chiếu cố Tống Khuyết một chút. Chờ sau khi trở lại Nghịch Hà Tông, Tống Quân Uyển biết rõ nhất định sẽ rất cảm động.

Vì vậy khẽ cười một tiếng, hắn mang theo ba người Tống Khuyết trở lại tầng thứ ba...

Vừa mới đi vào phòng của hắn, dùng định lực của Tống Khuyết cũng phải hít thở dồn dập, triệt để há hốc mồm. Hắn ngơ ngác nhìn gian phòng lớn như vậy, nhìn xem những linh thực kia, nhìn cơ quan khôi lỗi, nhìn đá xanh dưới mặt đất, nhìn ban công bên ngoài mà lòng đau đớn...

Đáy lòng hắn âm thầm thề, hắn nhất định phải hảo hảo tu hành, nhất định phải tranh thủ tiến vào top mười, đãi ngộ nơi này chênh lệch với nơi hắn ở quá lớn.

Thậm chí chênh lệch này lớn tới mức con mắt Tống Khuyết cũng phải ướt át.

Thần Toán Tử đứng bên cạnh không ngừng hít khí lạnh, hắn nhìn cửa sổ, ba ngày... Hắn chỉ có đi ra ngoài mới nhìn thấy ánh mặt trời, nơi đó đâu đâu cũng ồn ào, mà sóng gió lại rất lớn. Nơi của Bạch Tiểu Thuần chẳng những có cửa sổ, thậm chí còn có ban công.

Đãi ngộ chênh lệch cũng làm Thần Toán Tử bị kích thích.

Ngay cả Trần Mạn Dao cũng ngơ ngác. Không nói cảm giác lúc trước của nàng không mạnh bao nhiêu, hiện tại so sánh hai bên với nhau, cho dù là nàng cũng cảm thấy an bài của Tinh Không Đạo Cực Tông khác biệt lớn tới mức đau lòng.

Bạch Tiểu Thuần ho nhẹ một tiếng, hắn nhìn sắc mặt ba người. Mặc dù chưa từng có tâm tư khoe khoang bao nhiêu, nhưng hắn lại lo lắng bị hiểu lầm, vì vậy nhanh chóng giải thích:

- Đều tại ta, nếu như lần trước ta cố gắng thêm một chút, nói không chừng sẽ tiến vào top ba. Nơi ở của ba người kia còn lớn hơn chỗ của ta không ít, nơi của ta chỉ có thể xem là tầm thường...

Bạch Tiểu Thuần thật sự muốn giải thích, nhưng lời này lọt vào tai ba người lại biến hóa khác thường.

Bạch Tiểu Thuần xem thấy không đúng, đang định giải thích thêm lần nữa, bỗng nhiên mặt biển ngoài ban công có tiếng gào thét chói tai. Ở ngoài có tiếng rít thật dài, dù trong phòng có trận pháp ngăn cách cũng nghe rõ ràng, hình như có lực công kích rất mạnh làm cả chiến thuyền lay động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.