- Người tới, phế bỏ tu vi của tên này cho ta, ném vào địa lao!
Nói xong tên tộc trưởng gia tộc tu chân tiến lên nhìn Trương Đại Bàn, trên mặt còn cười thân thiết và cảm thấy áy náy.
- Trương huynh, việc này là ta sai, sinh tử của tên gia nô này do ngươi quyết định.
- Mấy ngày qua đã làm Trương huynh chịu khổ, ai.
Tộc trưởng này nói xong còn đích thân vỗ tro bụi trên người Trương Đại Bàn, hắn lại vịn Trương Đại Bàn đi vào đại sảnh.
- Chuẩn bị linh thực và quỳnh tương tốt nhất cho ta, ta muốn bồi tội với Trương huynh.
Cái gia tộc tu chân này nhanh chóng bận rộn, cả đám không hiểu gì cả nhưng không dám nghi vấn, dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị một bàn linh thực, trên bàn cơm tên tộc trưởng này hầu hạ cẩn thận, thậm chí còn gọi tộc nữ tới bồi Trương Đại Bàn.
Trương Đại Bàn càng mờ mịt, tất cả biến hóa qua nhanh, hắn tới bây giờ không hiểu vì sao đối phương ân cần như vậy, nghĩ không ra nguyên nhân nằm ở đâu nên kinh hãi, sau đó hắn trơ mắt nhìn bàn linh thực trước mặt, dứt khoát cắn răng mặc kệ nguyên nhân vì sao, hiện tại hắn không thèm nghĩ, cứ trực tiếp ăn là được.
Tên tộc trưởng gia tộc tu chân này ngồi bên cạnh, đáy lòng cũng đang run rẩy, trên mặt cố nặn ra nụ cười, còn không ngừng gắp rau cho Trương Đại Bàn, càng nháy mắt với tộc nữ dung nhan xinh đẹp kia, cô gái này khó hiểu nhưng vẫn hiểu chuyện, lập tức bóp vai cho Trương Đại Bàn, nàng thỉnh thoảng còn rót rượu sau đó dùng giọng điệu nhu nhuyễn ân cần quan tâm.
Cảnh này càng làm Trương Đại Bàn khẩn trương, nhưng hắn cũng không quan tâm nguyên nhân trong đó.
Một giờ sau, cơm nước no nê, Trương Đại Bàn thở sâu, hắn vỗ bàn nhìn chằm chằm vào tên tộc trưởng gia tộc tu chân này.
- Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
- Trương huynh... Trước... Trước khi thật là ta sai, kính xin ngươi bỏ qua cho.
Tên tộc trưởng này đau khổ, liên tục ôm quyền còn cắn răng nhìn tộc nữ bên cạnh Trương Đại Bàn.
- Nếu như Trương huynh không chê, xin Trương huynh nhận tộc nữ của ta đi!
Nữ tử nghe xong lời này liền hít khí lạnh, đang lo lắng định lên tiếng liền bị tộc trưởng nghiêm khắc lườm qua, nàng im lặng không lên tiếng nữa.
Trương Đại Bàn cũng kinh ngạc đến ngây người, hiện tại hắn không còn khẩn trương nữa, mà là bàng hoàng không rõ vì sao.
- Rốt cuộc ngươi làm cái gì thế?
- Trương huynh... Đầu lĩnh Thanh Long Hội đang tìm ngươi khắp toàn thành...
Bị Trương Đại Bàn ép hỏi, tộc trưởng gia tộc này thở sâu, không dám giấu diếm và nói ra đáp án.
- Thanh Long Hội?
Trương Đại Bàn sửng sốt, lúc trước hắn bị giam ở đây cũng là thời điểm Thanh Long Hội vừa quật kơởi, rất nhiều người cũng không hiểu biết, Trương Đại Bàn càng không biết tới Thanh Long Hội.
Tộc trưởng tiểu gia tộc nhìn chằm chằm sắc mặt Trương Đại Bàn, vào lúc này vội vàng giải thích, nói cho Trương Đại Bàn biết đại sự trong nửa năm qua, sau khi biết rõ sự tích huy hoàng của Thanh Long Hội thì Trương Đại Bàn càng hoảng hốt.
- Đại nhân vật như vậy tìm ta?
Trương Đại Bàn cầm lấy bầu rượu uống một ngụm lớn, nội tâm không thể bình tĩnh nổi, hắn nhìn tộc trưởng gia tộc này, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Bên ngoài đã là hoàng hôn, bị tên tộc trưởng thúc dục liên tục, Trương Đại Bàn cắn răng ra khỏi gia tộc của đối phương đi thẳng đến bắc thành, muốn đi gặp đầu lĩnh Thanh Long chính là nhân vật tuyệt đỉnh trong Không thành.
Trên đường đi Trương Đại Bàn được không ít lời nghị luận trên phố về Thanh Long Hội, nội tâm của hắn càng khẩn trương, cho đến lúc trăng sáng lên cao hắn và tên tộc trưởng cũng đến bắc thành, nhìn thấy phía trước là một cái động phủ chiếm diện tích... Vạn trượng sừng sững tại vị trí trung tâm bắc thành.
Trước cửa có mười tám người đá uy vũ khí phách, bốn phía còn có nhiều tu sĩ thủ hộ, bên trong đèn đuốc sáng trưng, lại có từng tốp tu sĩ không tầm thường đang tuần tra.
Chung quanh động phủ càng có trận pháp lóng lánh, trên bầu trời còn có pháp thuật tạo thành hư ảnh Thanh Long bay múa vờn quanh sinh động như thật, tất cả người nhìn thấy đều giật mình.
- Đây... Tại đây... Chính là Thanh Long Hội?
Thân thể Trương Đại Bàn phát run, không xác định nhìn qua tên tộc trưởng gia tộc tu chân kia, mặc dù đây không phải lần đầu tiên tên tiểu tộc trưởng đến đây, nhưng hắn hiện tại đặc biệt khẩn trương, nhanh chóng gật đầu.
Trương Đại Bàn hô hấp dồn dập, toàn thân hắn không được tự nhiên, hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra vì cái gì đại nhân vật như thế lại tìm hắn, lúc tâm thần bất an, tên tộc trưởng đã tới cổng chính Thanh Long Hội sau đó cẩn thận bẩm báo.
Nhưng chưa chờ hắn nói xong thì bên trong cửa chính có ba đạo hào quang bay ra, mà người trước mặt mặc một bộ trường bào chanh y, đó là Bạch Tiểu Thuần đang đội cái mũ có thêu Thanh Long!
Trên người hắn còn mang theo nhiều ngọc bội phòng hộ, trang phục toàn thân rất đẹp, trong ngoài thân thể còn có hào quang, vừa nhìn qua đã cảm nhận được khí thế kinh người, phía sau chính là Hứa Bảo Tài và Thần Toán Tử, Hứa Bảo Tài lúc này đã khác lúc trước, sắc mặt của hắn đỏ hồng, trên người tỏa ra bảo quang, khí thế bức người.
Từ khi Bạch Tiểu Thuần bay ra, cả Thanh Long Hội đều oanh động, rất nhiều tu sĩ và thị nữ nhanh chóng chạy ra ngoài, nhất là những tu sĩ ở cửa ra vào nhìn thấy là Bạch Tiểu Thuần đều rung động, bọn họ nhanh chóng quỳ xuống bái kiến.
- Bái kiến đầu lĩnh!
- Bái kiến đầu lĩnh!
Mọi người cùng bái kiến làm âm thanh to như sấm sét, nhìn tất cả mọi người chung quanh đều quỳ lạy, ngay cả tiểu tộc trưởng bên cạnh Trương Đại Bàn cũng run rẩy quỳ theo.
Cũng chỉ có Trương Đại Bàn mở to mắt ngơ ngác nhìn Thần Toán Tử, lại nhìn Hứa Bảo Tài, còn có Bạch Tiểu Thuần đã khôi phục hình dáng vốn có.
- Cửu bàn!
Trương Đại Bàn há hốc mồm.
- Đại sư huynh!
Bạch Tiểu Thuần cười ha hả tiến lên ôm cổ Trương Đại Bàn, sắc mặt như ý vừa lòng, Trương Đại Bàn càng như vậy, sau khi gặp được Bạch Tiểu Thuần càng giống như gặp thân nhân, hai người ôm nhau rất chặt.
Tên tiểu tộc trưởng nhìn thấy cảnh tượng này đáy lòng càng sợ hãi, sợ Trương Đại Bàn ghi hận, vì vậy vẻ mặt cầu xin, dùng ánh mắt trông mong nhìn qua Trương Đại Bàn.
Trương Đại Bàn phấn chấn cũng không quan tâm tới chuyện tên tiểu tộc trưởng này làm khó dễ mình trước kia, hiện tại hắn không ngừng cười nói với Bạch Tiểu Thuần và đi vào trong động phủ.
Lúc trước Bạch Tiểu Thuần mang theo năm người hộ đạo, hiện tại trừ Tống Khuyết vẫn không biết đi đâu, bốn người khác đều xuất hiện bên cạnh Bạch Tiểu Thuần.
Cho dù là Trần Mạn Dao cũng dễ bảo khi đối mặt với Bạch Tiểu Thuần, loại tôn kính này không phải dựa vào tu vi là có thể đạt được, cho nên Bạch Tiểu Thuần nhiều lần ngồi đả tọa nhớ lại vẫn mỉm cười.
Khi Trương Đại Bàn đến càng làm nội tâm Bạch Tiểu Thuần buông được gánh nặng xuống, tình cảm giữa hắn với Trương Đại Bàn khác với Thần Toán Tử, Hứa Bảo Tài, đây là giao tình khi Bạch Tiểu Thuần mới bưóc vào tu hành.
Có thể nói Trương Đại Bàn vừa tới Thanh Long Hội đã trở thành nhân vật số hai trong Thanh Long Hội, áp đảo cả Thần Toán Tử cùng Hứa Bảo Tài, đối với chuyện này Thần Toán Tử cùng Hứa Bảo Tài cũng không có suy nghĩ nhiều, bọn họ cũng biết giao tình giữa Trương Đại Bàn và Bạch Tiểu Thuần không phải bình thường.