Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 482: Chương 482: Lão tổ, không nên chiến!




Cả chiến trường lập tức yên tĩnh, thậm chí lão tổ hai bên đang đấu pháp cũng quên ra tay, ánh mắt của bọn họ đều tập trung lên người Bạch Tiểu Thuần.

Sắc mặt lão tổ Tống gia ngạc nhiên còn mang theo phức tạp, ánh mắt Vô Cực tử mang theo giật mình và khó hiểu, lão tổ thứ nhất của Linh Khê Tông và Thiết Mộc Chân đều không tưởng tượng nổi, cảm thấy vô cùng vớ vẩn.

Những đệ tử truyền thừa và huyết phách cũng lâm vào quá trình thừ người ra, mà ba đại huyết tử có ước định giết Bạch Tiểu Thuần cũng dừng bước, chỉ cảm thấy đầu óc bị sấm sét đánh trúng khó mà hoạt động tiếp.

- Dạ Táng... Bạch Tiểu Thuần?

Huyết tử Thiểu Trạch Phong thì thào, cảm thấy cả thiên địa đang nghịch chuyển.

Chuyện này đã oanh động toàn bộ Huyết Khê Tông, lúc Bạch Tiểu Thuần đeo mặt nạ lê hóa thân Dạ Táng, đệ tử Linh Khê Tông sau lưng hắn cũng cảm thấy khó tin nổi, tiếng hít khí lạnh vang lên khắp sơn mạch Lạc Trần, bọn họ xôn xao và nghẹn ngào khó nói nên lời.

Lúc này từng tiếng hô to và tiếng nói không dám tin và sắc mặt không thể tưởng tượng nổi đều xuất hiện.

Thượng Quan Thiên Hữu đang cười lạnh, chuẩn bị nhìn Bạch Tiểu Thuần đi chịu chết, nhưng trong nháy mắt này tròng mắt của hắn như rớt ra ngoài, hô hấp dừng lại, suy nghĩ không thông.

Quỷ Nha, Công Tôn Vân, Bắc Hàn Liệt, các thiên kiêu Linh Khê Tông cũng như vậy, mỗi người đều bị oanh động thật lớn, Chu Tâm Kỳ mở to mắt ra nhìn, cảm thấy đây là chuyện hoang đường nhất thế giới.

Nàng càng nghĩ tới lời Bạch Tiểu Thuần đã nói với Hầu Tiểu Muội, từng nói qua Bạch Tiểu Thuần đi nơi nào thì Dạ Táng không dám xuất hiện.

- Này. . . Này. . .

Chu Tâm Kỳ cảm thấy thế giới này đã đảo loạn.

Mà Hầu Tiểu Muội đứng đó không thể nói được gì, đầu óc của nàng không cách nào liên tưởng Bạch Tiểu Thuần thiện lương trong mắt nàng và Dạ Táng kinh khủng lại là một người.

Đừng nói là nàng, ngay cả đám người Hầu Vân Phi, Trương Đại Bàn, Hắc Tam Bàn cũng không thể nào nghĩ tới.

Lý Thanh Hậu càng không nghĩ đó lại là Bạch Tiểu Thuần, hắn vẫn ngây người như thế.

Trong lúc những người này rung động, Bạch Tiểu Thuần nhìn qua đám người Huyết Khê Tông trước mặt, hất tay áo lên, giọng nói khàn khàn mang theo lạnh giá.

- Trông thấy bản huyết tử còn không bái kiến!

Hắn vừa nói ra lời này đã vận dụng Bất Tử Trường Sinh Công, lúc này khí thế thuộc về huyết tử bùng nổ dữ dội, tất cả tu sĩ Trung Phong đều không thể làm gì, đều bị hắn trấn áp.

Dưới khí thế nghiền áp đã hình thành uy nghiêm khiếp người, cả chiến trường chấn động dữ dội.

Cổ Liệt hơi run rẩy, hắn là người quỳ lạy đầu tiên, Thần Toán Tử là thứ hai, ngay cả đám đệ tử Trung Phong Huyết Khê Tông vừa rồi còn hung ác dưới ánh mắt khó tin của người Linh Khê Tông đều quỳ lạy, cho dù là Tống Khuyết bị uy áp huyết tử của Bạch Tiểu Thuần trấn áp cũng phải quỳ xuống.

- Bái kiến huyết tử Trung Phong!

Âm thanh càng ngày càng nhiều, rất nhanh ngay cả những tu sĩ Trung Phong phía sau đều quỳ lạy.

Nhìn thấy người người quỳ thành đàn chiếm cứ gần hai thành thế lực của Huyết Khê Tông, những người này đều tới từ Trung Phong.

Nhưng có một người Bạch Tiểu Thuần không có áp chế, nàng cũng không có lựa chọn quỳ lạy, nàng đứng cách Bạch Tiểu Thuần mười trượng, thân thể run rẩy, ánh mắt mang theo thần sắc không thể tin nổi, mang theo phức tạp và bi thương nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Nàng là đại trưởng lão Trung Phong, Tống Quân Uyển.

Nàng phản ứng khác với mọi người, còn mang theo bi thương vô tận, sau khi Dạ Táng mất tích, nàng đã lâu không nghỉ ngơi tốt, thậm chí còn dùng toàn bộ tài nguyên bản thân đi tìm Dạ Táng, thậm chí còn đi cầu khẩn lão tổ Tống gia trước khi chiến tranh bộc phát đi tìm hắn, nàng vẫn nhớ thương Dạ Táng mất tích, trong nội tâm vô cùng phiền muộn.

Cho dù nàng có tưởng tượng như thế nào chính mình lại có thể gặp lại Dạ Táng ngay trên chiến trường.

Tống Quân Uyển nhìn qua Dạ Táng, cảnh tượng chung quanh yên tĩnh, đắng chát mở miệng, giọng nói thê lương mang theo đau đớn.

- Rốt cuộc ngươi là Dạ Táng hay là Bạch Tiểu Thuần, rốt cuộc ngươi là ai?

Tống Quân Uyển run rẩy, đôi mắt đỏ lên, nói ra câu cuối cùng đã rút hết toàn bộ khí lực của nàng, nàng nhìn thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, đối mặt Tống Quân Uyển, chính hắn cũng phức tạp, nhìn khóe mắt đối phương đỏ lên, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn ra xa xa, từ từ lên tiếng.

- Cả hai... Đều là ta!

Tống Quân Uyển khóc, nước mắt chảy dọc theo gò má nàng, một giọt một giọt rơi xuống đất.

- Cả hai đều là giả sao?

Nàng cảm giác mình là kẻ đần, trong đầu nhớ lại cảnh tượng tiếp xuc với Dạ Táng, càng nhớ lại thì nội tâm càng đau đớn, đến cuối cùng nàng giống như hài tử bất lực, toàn thân run rẩy, nước mắt rơi như mưa.

Bạch Tiểu Thuần cắn răng ngẩng đầu nhìn qua lão tổ hai tông trên bầu trời.

- Ta là chuẩn truyền thừa Linh Khê Tông Bạch Tiểu Thuần, ta cũng là huyết tử Trung Phong Dạ Táng, lão tổ, không nên chiến tranh, chiến tranh không phải là phương pháp giải quyết duy nhất.

- Các ngươi không phải không có cơ hội tín nhiệm nhau sao, ta chính là cơ hội này!

Bạch Tiểu Thuần lo lắng mở miệng, giọng nói truyền khắp cả chiến trường, tất cả tu sĩ nghe xong đều trầm mặc.

Trong lúc chiến trường trầm mặc, lão tổ Tống gia ở giữa không trung chần chờ một chút, Dạ Táng lại là Bạch Tiểu Thuần, hắn nhất thời cũng không thể tiếp nhận được, nhưng hắn có thể xác định một điểm, mặc kệ Dạ Táng là ai, hắn vẫn là huyết tử Trung Phong, tu hành là pháp thuật Trung Phong, cho dù không có những chuyện này, mặc dù Huyết Khê Tông để ý huyết tử Dạ Táng nhưng liên quan tới sinh tử tồn vong của tông môn, bọn họ sẽ không để một huyết tử quấy nhiễu.

Hiện tại lão tổ Tống gia đang muốn mở miệng, Hạn Viêm chân nhân còn nhanh hơn hắn một bước, lúc này hắn cười lạnh và quát lớn:

- Huyết tử Dạ Táng bị Linh Khê Tông cưỡng ép, Linh Khê Tông hèn hạ vô sỉ, dám cưỡng ép huyết tử tông ta, hôm nay lão phu nhất định diệt tông môn các ngươi, diệt truyền thừa, diệt cả nhà các ngươi! ! Người tới, mau bảo hộ huyết tử mang về trong huyết vụ!

Trong mắt Hạn Viêm chân nhân bắn ra hào quang, hắn phất tay một cái... Chiến tranh lại bộc phát lần nữa.

Hạn Viêm chân nhân phản ứng có thể nói cực nhanh, trong dạng cục diện này nhưng lại một câu của hắn lập tức nghịch chuyển, những gì Bạch Tiểu Thuần tạo dựng được đã biến thành bất lợi.

Là trả thù, đây là lý do Huyết Khê Tông trở nên điên cuồng hơn nữa.

Hai mắt ba đại huyết tử sáng lên, đám người Tống Khuyết cũng như vậy, còn có rất nhiều tu sĩ Huyết Khê Tông đều như thế, thậm chí còn có ba huyết phách và các thái thượng trưởng lão cũng không chút do dự bay ra, lao thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

- Nói bậy nói bạ!

Lão tổ thứ nhất Linh Khê Tông nghe xong liền cười lạnh, giọng nói quanh quẩn bốn phương.

- Bạch Tiểu Thuần là đệ tử Linh Khê Tông, chỉ có điều Tiểu Thuần tuổi nhỏ bị các ngươi dùng pháp thuật đầu độc mà thôi, hôm nay ở trước mặt lão phu các ngươi còn dám cưỡng từ đoạt lý, người tới, bảo hộ Tiểu Thuần trở về núi, chờ lão tổ về tự mình xua tan yêu pháp của Huyết Khê Tông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.