Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 504: Chương 504: Ngươi còn sống ?




- Đánh cho ta!

Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ mở miệng, loại cảm giác sảng khoái từ trong ra ngoài này làm cho hắn cảm giác mình quá lợi hại, trong lòng nhớ lại mình dẫn người đi Vẫn Kiếm Thâm Uyên, chính mình mang theo người Linh Khê Tông cướp đoạt cửa vào.

- Thật hoài niệm ah.

Bạch Tiểu Thuần cảm khái nói một câu, nghĩ đến lúc trước ở Vẫn Kiếm Thâm Uyên cuối cùng các đệ tử Linh Khê Tông tiến vào mà chính mình lại bị ngăn cản ở bên ngoài, hắn lập tức ngừng nhớ lại.

- Điềm xấu! Hiện tại khác với trước kia, hôm nay bên cạnh ta có mấy trăm tu sĩ cường đại như lang như hổ đấy.

Bạch Tiểu Thuần lập tức cảnh giác, hắn nhìn mọi người chung quanh, nhất là Hứa Tiểu Sơn, hắn hận không thể toàn thân nhảy vào trong quang cầu huyễn ảo, bộ dáng vô cùng hung hăng càn quấy, điểm này Bạch Tiểu Thuần cực kỳ thưởng thức.

Bắc Hàn Liệt cũng bị cải biến... Nhìn như thường nhưng trên thực tế đã học được cách ngẩng đầu cười tủm tỉm, cúi đầu lập tức ném khói độc... Mà Cổ Liệt cùng Thần Toán Tử thân là tu sĩ Huyết Khê Tông, bọn họ vốn là đen... Trong mấy tháng này còn đen hơn trước...

Bốn người này còn như thế, càng không cần nói đám người khác, cả đám đều tương tự Bạch Tiểu Thuần, ngày bình thường cười đùa tí tửng, ngẫu nhiên còn có chút sợ chết, chỉ khi nào ra tay là lập tức ném khói độc sau đó xông lên chém giết.

Bạch Tiểu Thuần nhìn bọn họ thì cảm khái.

- Dưới sự dẫn dắt của ta, những huynh đệ này rốt cục hiểu được tu sĩ đời ta tánh mạng đáng ngưỡng mộ, chỉ cần mạng nhỏ còn thì tất cả đều còn.

Bạch Tiểu Thuần cảm khái, tay phải vỗ túi trữ vật xuất ra tiểu ô quy, hắn theo thói quen lay động vài cái, mấy tháng qua mỗi ngày hắn đều làm như thế, lắc lắc không ít, đầu và tứ chi của con rùa giống như con rối, lắc cái mai rùa nghe ba ba, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy rất êm tai.

Nhất là sau khi liên tục dùng sắc lắc còn có mùi thơm ngát truyền ra dẫn động lực lượng thiên địa, từ đó tăng nhanh tốc độ tu hành của Bạch Tiểu Thuần, mỗi ngày hắn đều lấy ra kéo kéo, ngay cả mấy trăm người bên cạnh hắn cũng bởi vì như thế mà đạt được không ít thu hoạch.

- Con rùa chết tiệt này cuối cùng cũng có tác dụng.

Bạch Tiểu Thuần nhìn tiểu ô quy trong tay, nhìn đầu và tứ chi bị hắn kéo giãn ra, còn có cái đuôi kia hắn dùng sức lắc lắc thì phát hiện có chút không đúng, hình như âm thanh ba ba giảm đi không ít, dường như đầu và tứ chi của con rùa cứng hơn không ít.

- A?

Bạch Tiểu Thuần lập tức kinh ngạc, hắn lại ra sức lắc liên tục, nửa nén hương sau rốt cục đầu và tứ chi tiểu ô quy đã không còn cứng rắn nữa, lại khôi phục mềm nhũn lúc trước, lại nghe âm thanh ba ba quen thuộc, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mỹ mãn lúc này mới chấm dứt một ngày tu hành.

Buổi trưa ngày hôm sau... Một chuyến mấy trăm người vẫn phi hành trên bầu trời, khu vực tiền tuyến rất lớn, hơn nữa đám người Bạch Tiểu Thuần thanh danh hiển hách cho nên rất nhiều ngày qua bọn họ không có gặp tu sĩ Huyền Khê Tông.

Bạch Tiểu Thuần nhàm chán nghe Hứa Tiểu Sơn đang nói khoác với Bắc Hàn Liệt về chiến tích của mình, hắn cố tình nói chen vào nhưng phát hiện hai người trợn mắt liếc hắn và im lặng không nói nữa.

Bạch Tiểu Thuần mất hứng hừ một tiếng, suy nghĩ sau này phải giảm bớt bảy thành quang cầu của bọn họ mới đươc, lúc này đột nhiên nhớ tới tiểu ô quy, tiếp tục lấy nó ra lắc lắc trong tay, nhưng lần này vừa lắc thì Bạch Tiểu Thuần nhíu mày.

- Chuyện gì xảy ra, vì sao âm thanh không đúng.

Bạch Tiểu Thuần mắt nhìn tiểu ô quy, tay kéo tứ chi của nó nhưng phát hiện cứng ngắt.

- Con rùa đen này chết đã không biết bao nhiêu năm, thật đáng thương, chết nhiều năm rồi vẫn còn cứng.

Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ xong lập tức nghĩ cách trợ giúp nó một chút, cho dù là con rùa chết nhưng nó đã trợ giúp mình tu luyện suốt nửa năm qua.

Vì vậy... Hắn dùng sức cầm lấy mai rùa, thở sâu sau đó dùng ra khí lực lớn nhất lắc lắc, loại tần suất lắc này vượt qua trước kia rất nhiều, chỉ mấy hô hấp đã có mùi hương thơm ngát truyền ra dẫnđoộng lực lượng thiên địa.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn không chấm dứt, hắn vẫn lắc lắc như cũ... Hắn rất chấp nhất, nhất định phải làm cho thân thể tiểu ô quy chết đi này mềm lại mới được.

Quá trình này kéo dài suốt ba nén hương... Cho đến khi thân thể tiểu ô quy vừa mềm nhuyễn ra thì Bạch Tiểu Thuần hiện tại mới tươi cười thỏa mãn, nhìn đầu và tứ chi tiểu ô quy giãn ra thì Bạch Tiểu Thuần cảm khái.

- Nếu ngươi trên trời có linh thiêng cũng không cần cảm tạ ta, ta sẽ giúp ngươi bảo trì thân thẻ dẻo dai, giúp thân thể của ngươi bất hủ, vĩnh viễn...

Không chờ Bạch Tiểu Thuần nói xong, bỗng nhiên hai mắt mở to, chỉ thấy cái đầu tiểu ô đang duỗi ra mở to mắt, nó còn ngẩng đầu lên và hàn quang lóe lên trong mắt, có thể nhìn rõ thù hận và mang theo điên cuồng trong mắt nó, nó lập tức táp thẳng vào ngón tay Bạch Tiểu Thuần!

Bạch Tiểu Thuần giật mình, hắn nhanh chóng rút tay về tránh bị tiểu ô quy cắn.

Nhưng một cái táp nay quá ác, dường như ẩn chứa thù hận rất sâu, giống như thù hận không đội trời chung, tuy cắn không trúng nhưng có thể nhìn thấy hư vô vặn vẹo kêu ken két, làm cho người ta giật mình là còn nghe được tiếng nổ mạnh sinh ra.

Da đầu Bạch Tiểu Thuần như muốn nổ tung, hắn xác định nếu như ngón tay của mình bị cắn trúng nhất định xương cốt không còn, dù cho hắn có Thiên Yêu thân cũng không thể chống cự được.

- Ngươi ngươi ngươi... Ngươi còn sống! Không phải ngươi đã chết sao?

Bạch Tiểu Thuần lui ra phía sau, vẻ mặt không dám tin, hắn nghiên cứu tiểu ô quy này từ lâu, phi thường xác định không có chút sinh cơ nào tồn tại, căn bản chính là một cỗ thi thể, nhưng hiện tại thi thể đã sống lại.

Đầu óc Bạch Tiểu Thuần như dừng hoạt động, hắn không dám tưởng tượng nổi.

- Ngươi mới chết, cả nhà ngươi đều chết, toàn bộ tổ tông của ngươi mới chết, tất cả họ Bạch đều chết, ngươi tiện nhân kia, ta hận ngươi!

Tiểu ô quy lung bay lung la lung lay phiêu phù ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần, hiện tại tứ chi còn đang phát run, tròng mắt đỏ bừng, muốn cố gắng bay lên nhưng dường như còn mê muội, chỉ có thể miễn cưỡng phiêu phù trước mặt Bạch Tiểu Thuần, nó rống to như phát điên tới nơi.

Tiếng rống này truyền ra khắp bốn phía, khiến cho mấy trăm tu sĩ hai tông sững sờ, bọn họ đồng loạt nhìn tiểu ô quy quen thuộc trước mặt Bạch Tiểu Thuần, trong trí nhớ của bọn họ, mấy tháng qua Bạch Tiểu Thuần luôn rung tiểu ô quy rồi dẫn động lực lượng thiên địa tu luyện.

Không ngờ con rùa này lại còn sống.

Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, đang muốn mở miệng thì vành mắt tiểu ô quy dường như có nước mắt, bộ dáng của nó vốn đáng yêu, con mắt rất lớn, vào lúc này nước mắt chảy ra mà nó lại gào rú như bị tâm thần.

- Quy gia gia ngươi vốn vốn có thể thức tỉnh từ năm tháng trước, hết lần này tới lần khác ngươi mỗi ngày rung một cái, thậm chí có một ngày ngươi rõ ràng lắc hơn ngàn lần, ngươi không phiền sao, Quy gia của ngươi sắp tỉnh lại ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.