Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 505: Chương 505: Tiểu ô quy đáng giết ngàn đao, ta hận ngươi. (Thượng)




Toàn thân tiểu ô quy đang run rẩy, hiển nhiên lửa giận của nó đã ngập trời, thậm chí ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy khói nóng bốc lên từ mai rùa của nó, dường như cả thân thể đang phát điên lên.

- Ah... Ta... Ta cũng không phải cố ý, ta nghĩ ngươi đã chết rồi, ngươi không chết thì phải nói sớm với ta chứ, mặt khác chủ yếu là mùi hương thơm ngát trên người của ngươi...

Bạch Tiểu Thuần liên tục hít khí lạnh, trong nội tâm xấu hổ nên nhanh chóng giải thích.

- Ngươi còn nhắc tới mùi thơm ngát! Ah ah ah, đó là linh khí Quy gia gia của ngươi tích lũy vô số năm tháng, bị ngươi lắc nên mất đi không ít, ta tích lũy, tích lũy mấy chục vạn năm đấy... Ta hận ngươi, ta thù không đội trời chung với ngươi!

Tiểu ô quy gào thét, nó lập tức lao về phía Bạch Tiểu Thuần sau đó cắn một cái.

- Ta muốn cắn chết ngươi!

Da đầu Bạch Tiểu Thuần run lên, thân thể của hắn tránh né, tiểu ô quy ở phía sau không ngừng truy kích, từng âm thanh răng rắc vang lên bốn phía, khiến cho Hứa Tiểu Sơn và bốn người Bắc Hàn Liệt cùng mấy trăm tu sĩ chung quanh khiếp sợ.

- Đủ rồi!

Bạch Tiểu Thuần kinh hồn táng đảm, nhiều lần suýt bị cắn trúng, giờ phút này sắc mặt biến hóa, hắn quay người lại bộc phát sát khí bừng bừng.

- Không đủ, đáng chết, Quy gia hận không thể một tát đập chết ngươi tại chỗ!

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, ẩn ẩn cảm thấy này tiểu ô quy nói chuyện không giống người thường, hiện tại nhìn thấy đối phương còn muốn dây dưa tiếp thì lập tức lui về phía sau, nhanh chóng nói.

- Ngươi nghe ta giải thích!

Bạch Tiểu Thuần vừa nói xong, tiểu ô quy khinh miệt lườm Bạch Tiểu Thuần một cái, khinh thường nói:

- Thỉnh ngươi đừng có lại nói chuyện với ta, ta thích sạch sẽ!

- A? Thích sạch sẽ?

Bạch Tiểu Thuần lại sững sờ, người chung quanh đều chấn động, người cóhơi chút phản ứng nhanh cũng phải biến sắc, lúc nhìn về phía tiểu ô quy còn mang theo kính sợ, có thể nói ra câu nói mang theo ý nghĩa sâu xa này, còn không có chút từ thô tục nào, loại cảnh giới này đã trực tiếp bỏ qua đám người Bạch Tiểu Thuần mấy chục con phố.

- Ngươi ngươi ngươi...

Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ rồi kịp phản ứng, lập tức giận dữ, cảm thấy tiểu ô quy thật sự quá ác miệng, mỗi câu lời nói đều đang mắng người.

Nhất là câu sau cùng lại còn nói nó thích sạch sẽ, ý tứ chính là nhục nhã mình.

Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần đầy lửa giận, vừa muốn mở miệng thì đột nhiên tiểu ô quy thở dài, đồng tình nhìn Bạch Tiểu Thuần sau đó mới lắc đầu lên tiếng.

- Có loại người nhất định phải có ngươi chỉ vào mặt hắn mà mắng thì hắn mới biết được ngươi mắng là hắn, nếu như dùng cách làm khác biệt một chút thì hắn phải suy nghĩ thật nhiều mới biết mình bị mắng.

Bạch Tiểu Thuần nghe xong lời này thì tức giận muốn bùng nổ, hét lớn một tiếng, khí thế toàn thân bạo phát.

- Miệng lưỡi bén nhọn, cuồng vọng tự đại!

- Ngươi con rùa đen vương bát đản, ngươi ngươi ngươi...

Bạch Tiểu Thuần tức giận chửi bới một lúc, trong mắt tiểu ô quy mang theo thần sắc đồng tình, thêm nữa..., bỗng nhiên nó mở miệng lần nữa, thần thái lãnh đạm, nói chỉ nói một câu:

- Ngươi tự giới thiệu xong chưa?

Một câu nói như Thái Sơn áp đỉnh, như sấm sét giữa trời quang, lại làm thân thể Bạch Tiểu Thuần run lên, dường như tâm thần bị đánh tan sụp đổ, những lời nói trong bụng của hắn cũng không thể nói ra... Bỗng nhiên hắn hiểu khả năng mắng chửi người giữa mình và tiểu ô quy đáng chết này cách nhau như trời và đất, chẳng khác gì tu sĩ và người phàm.

Không cùng cảnh giới.

Chẳng những Bạch Tiểu Thuần có cảm giác này, hiện tại tu sĩ hai tông đứng chung quanh cũng như thế, bọn họ chưa thấy qua kẻ nào miệng tiện như vậy, đôi mắt Hứa Tiểu Sơn mở lớn nhìn tiểu ô quy chẳng khác gì thiên thần.

Bắc Hàn Liệt cũng như thế, hắn lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng khó chịu của Bạch Tiểu Thuần như thế, mà nội tâm Cổ Liệt lại mừng như điên, Thần Toán Tử mặt ngoài giật mình nhưng nội tâm rất phấn chấn.

Cho dù như thế nào, bọn họ đã hạ quyết tâm không bao giờ nói chuyện với tiểu ô quy.

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, bỗng nhiên nâng tay phải lên bộc phát huyết khí đánh thẳng vào tiểu ô quy, nhưng vào lúc huyết khí tới gần thì thân thể tiểu ô quy co rụt lại vào trong mai rùa, oanh, huyết khí đánh vào mai rùa và tiêu tán, nhưng mai rùa hoàn toàn không có dấu hiệu vỡ vụn hay tổn hại gì đó.

Chỉ có một chút âm thanh rầu rĩ của tiểu ô quy vang lên.

- Tức giận đầy bụng, để lâu tất sinh bệnh, nếu như không phát tiết nhất định buồn bực mà chết, bạch đản đản, nghe một câu của Quy gia ta, ngươi nên tìm một bức tường thủy tinh chửi mắng, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt đâu.

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, lúc hắn thật không có nghe hiểu có ý gì, nhưng không cần hiểu cũng biết rõ nhất định chẳng phải lời gì tốt, càng làm nội tâm Bạch Tiểu Thuần tức giận, tuy không nghe đối phương chửi mình như thế nào, hắn có loại cảm giác sắp điên lên rồi, trong đầu nhớ lại lời tiểu ô quy nói, nhất định phải chỉ vào mũi mắng mới biết là mình bị mắng.

- Ta muốn luyện ngươi!

Bạch Tiểu Thuần lửa giận công tâm, tay phải khi nhấc lên, lập tức một lò đan xuất hiện, hắn ném tiểu ô quy vào lò đan sau đó lấy đại hỏa thạch ra ném vào, hắn ngồi trên đại kiếm bắt đầu luyện tiểu ô quy.

Thần sắc mọi người chung quanh cổ quái, nhìn bộ dáng điên cuồng của Bạch Tiểu Thuần hiện tại thì không ai dám trêu chọc, liên tục lui ra phía sau hơn trăm trượng mơi cảm thấy yên tâm.

Lại qua vài ngày liên tục, Bạch Tiểu Thuần gào thét thật lớn, tóc tai bù xù, tâm thần đã tới điểm bạo phát, hắn phát hiện cho dù luyện thế nào cũng không thể luyện hóa tiểu ô quy, hơn nữa thỉnh thoảng còn có tiếng tiểu ô quy từ trong lò đan truyền ra khiến người ta muốn làm thịt nó ngay lập tức.

- Ngươi đang luyện đan? Chỉ có chút lửa thế này mà muốn luyện Quy gia, tiểu đản đản, trở về thu hành thêm một vạn năm đi.

- Ôi ôi!!!, không tệ không tệ, biết rõ Quy gia đói lại ném linh dược vào, cố gắng lên, tiểu đản đản, ta xem trọng ngươi.

- Thêm chút lửa đi, ngươi chưa ăn cơm sao, nhanh lên nhanh lên, Quy gia đang lạnh muốn lửa sưởi ấm.

Bạch Tiểu Thuần triệt để phát điên, mấy ngày nay hắn cảm giác mình muốn sụp đổ, cố tình ném tiểu ô quy đáng chết này đi nhưng nghĩ lại dù sao nó cũng là bảo bối, là mình thiên tân vạn khổ đạt được, không nỡ...

Nhưng tiếp tục cân nhắc cũng không phải biện pháp, vào lúc đang phát sầu thì phát hiện trong lò đan hai ngày qua không có tiếng của tiểu ô quy vọng ra.

- Ân?

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, người chung quanh cũng kinh ngạc ngây người, bọn họ cũng đã quen nghe tiếng của tiểu ô quy, lúc này không nghe thấy liền cảm thấy thiếu cái gì đó.

Bạch Tiểu Thuần khó hiểu, lại qua một ngày còn không có nghe tiếng nói của tiểu ô quy, lúc này hắn hiếu kỳ giảm thế lửa mở lò đan xem xét, bên trong trống trơn...

Cũng chỉ trống trơn còn không tính, bên trong còn có một ít chất bài tiết...

Về phần tiểu ô quy đã sớm không thấy, hiển nhiên không biết dùng phương pháp gì ngay cả Bạch Tiểu Thuần cũng không phát hiện bỏ trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.