Lần phân chia tài nguyên này đối với Cực Hà Viện bọn họ mà nói ý nghĩa không lớn, chỉ có điều Tinh Hà Viện đồng ý phân phối lúc này mới đồng ý, nhưng tình huống phát triển trước mắt, cho dù bọn họ có cầm được phân phối cũng tổn thất cực lớn, được không bù mất.
Hiện tại bọn họ lo lắng và càng tức giận Tinh Hà Viện.
Cực Hà Viện cũng như này, càng không cần nói Đạo Hà Viện, mấy Nguyên Anh của Đạo Hà Viện run rẩy, ánh mắt của bọn họ biến thành tuyệt vọng, nếu lúc trước Đạo Hà Viện thu hoạch không nhiều như xếp thứ nhất, như vậy bọn họ tham gia kế hoạch Tinh Hà Viện sẽ tổn thất to lớn khó hình dung nổi.
Thậm chí một khi xảy ra chuyện này, cho dù là lão tổ Thiên Nhân trong tông môn cũng giận tím mặt.
- Không có khả năng, nhất định là có gì đó sai lầm...
Mấy tu sĩ Nguyên Anh của Tinh Hà Viện vừa nghĩ tới hậu quả sau đó, bọn họ run rẩy an ủi mọi người.
Nhưng an ủi như vậy quá miễn cưỡng, thời gian dần qua, bên ngoài đại trận tĩnh mịch, tất cả Nguyên Anh chân nhân đều nhìn chằm chằm vào dấu vết trên cao, lúc bọn họ nhìn ánh sáng của Nghịch Hà Tông đang gia tăng với tốc độ kinh người, càng ngày càng sáng chói mắt...
So sánh với dấu vết và ánh sáng của ba tông đã sớm không có biến hóa... Đám người Hàn Tông trợn mắt há hốc mồm, đầu óc của bọn họ trống rỗng.
Bọn họ cũng không biết... Đây là chuyện gì.
- Bạch Tiểu Thuần... Ở bên trong... Làm gì?
Xích Hồn thì thào, Phong Thần tử và Hàn Tông nhìn nhau.
Lúc người bên ngoài khiếp sợ khó tin, trong nơi truyền thừa các đệ tử ba tông đang gào thét vô lực, bọn họ trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần đội cái xác rùa đen vượt qua phạm vi bốn ngàn trượng, còn không ngừng tiến lên phía trước thu ấn ký.
Tất cả mọi người cảm thấy tuyệt vọng gần chết...
Dưới Ấn Ký Sơn, từ xưa tới nay dã qua bao nhiêu lần bí cảnh truyền thừa mở ra, chưa từng có tu sĩ Kết Đan nào bước vào khu vực này, cũng không người nào biết dưới ngọn núi tồn tại nguy hiểm cỡ nào, càng không biết sau khi có người tiến vào sẽ có biến hóa ra sao.
Nhưng hôm nay bọn họ nhìn thấy đều hiểu rõ, cả thế giới này không có người nào có thể ngăn cản gia hỏa vô sỉ Bạch Tiểu Thuần dùng thủ đoạn ăn gian sáng tạo kỳ tích.
- Không công bằng...
- Ở chỗ này còn có thể ăn gian!
- Ông trời mở mắt a, đánh chết gia hỏa Bạch Tiểu Thuần hèn hạ kia đi!
Lúc này tu sĩ ba tông khóc không ra nước mắt, rốt cuộc Bạch Tiểu Thuần cũng vượt qua phạm vi năm ngàn trượng, hắn đã tới dưới chân núi
Lúc hắn bò vào đây, Bạch Tiểu Thuần sững sờ giống như mình xuyên tâấu qua màn nước, hắn dừng lại cẩn thận nhấc mai rùa lên, cảm thụ một phen mới phát hiện nơi đây không có thiên lôi, không có cuồng phong, không có bất kỳ thuật pháp gì.
- Ồ?
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy kỳ quái, vì vậy hắn lui ra sau vài trượng, lần nữa cảm nhận được lôi đình cuồng bạo, hắn tiến lên vài trượng thì cấm chế biến mất.
Dưới ánh măt tuyệt vọng của người ba tông, Bạch Tiểu Thuần nếm thử tới tới lui lui vài lần, rốt cục xác định trong phạm vi ba trượng dưới chân núi không có cấm chế.
Lúc này tinh thần của hắn vô cùng phấn chấn, hắn cẩn thận xốc mai rùa lên, lúc này đứng dậy thân thể cũng khôi phục bình thường, chắp tay sau lưng sau đó nhìn miệt thị tu sĩ ba tông.
- Hừ hừ, đấu với ta, các ngươi ai dám tới quyết chiến với Bạch Tiểu Thuần ta?
Tu sĩ ba tông trầm mặc, nếu như ánh mắt có thể giết người thì ánh mắt hiện tại của bọn họ có thể tháo Bạch Tiểu Thuần thành tám khối.
Lúc này không có ai quan tâm tới mình, Bạch Tiểu Thuần cảm khái thở dài, hắn làm ra bộ dáng cao thủ tịch mịch quay người nhìn về phía Ấn Ký Sơn, ngọn núi này quá lớn, Bạch Tiểu đứng dưới chân núi cũng không nhìn thấy đỉnh núi đâu cả.
- Không biết sờ một chút sẽ thế nào...
Bạch Tiểu Thuần thu hồi ánh mắt, hắn nhìn qua ngọn núi, dù sao cũng không có cấm chế ở đây, vì vậy cẩn thận giơ tay lên sờ vào Ấn Ký Sơn trước mặt, hắn đụng nhẹ một cái liền lui ra sau.
Ấn Ký Sơn không có phản ứng gì, Bạch Tiểu Thuần cũng thở ra một hơi, tu sĩ ba tông trợn mắt, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần...
- Không có việc gì, ta cũng yên tâm.
Bạch Tiểu Thuần nói thầm một câu, hắn lại đặt bàn tay lên Ấn Ký Sơn lần nữa.
Nhưng trong nháy mắt hắn chạm vào Ấn Ký Sơn lại có âm thanh nổ vang sinh ra, hào quang chói mắt bộc phát.
Thậm chí trong tiếng vang này mặt đất rung chuyển, bầu trời quya cuồng, lúc này trên Ấn Ký Sơn còn tồn tại vài chục ấn ký nhưng trong nháy mắt bộc phát hào quang chói mắt, chúng lập tức bay ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn mấy chục ấn ký đồng thời hóa thành hào quang và quay chung quanh, nhìn từ xa thì hào quang trên ấn ký không nhiều nhưng lại vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Hiện tại vài chục ấn ký không ngừng bay chung quanh, cảnh tượng này làm tâm thần tu sĩ ba tông chấn động, không biết lúc nào lại có tiếng hít thở dồn dập vang lên.
Vào lúc bọn họ than thở, Bạch Tiểu Thuần cũng bị những ấn ký này làm giật mình, vừa muốn thu tay lại thì mấy chục ấn ký trên cao bay về phía Bạch Tiểu Thuần.
Không cho phép Bạch Tiểu Thuần né tránh, những ấn ký này dùng tốc độ cực nhanh bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, chỉ trong chốc lát chúng tiến vào nươời hắn, tiếng nổ vang vọng không gian truyền thừa, lập tức dung hợp với những ấn ký Bạch Tiểu Thuần hấp thu lúc trước.
Sau khi cơ thể hắn dung hợp với những ấn ký này, trong đầu Bạch Tiểu Thuần lại xuất hiện một đoạn khẩu quyết, hình thành một thần thông không trọn vẹn.
Bởi vì không trọn vẹn nên hiển lộ không rõ rệt, nhưng lúc nó hình thành thì ấn ký trên người tu sĩ ba tông đạt được lúc trước bộc phát tiếng vang, những tu sĩ chiếm được ấn ký đều kêu thảm thiết, thân thể bọn họ vặn vẹo và làn da phập phồng, những ấn ký kia lập tức thoát ly thân thể bọn họ.
- Tại sao lại như thế?
- Không, ấn ký của ta!
Trong lúc kinh hô và hoảng sợ, những ấn ký này bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, trong chốc lát dung nhập vào trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần, ấn ký Bạch Tiểu Thuần đạt được đã trở thành một trăm phần.
Trăm cái ấn ký dung hợp làm một trong cơ thể hắn!
Thần thông không trọn vẹn cũng biến thành trọn vẹn!
- Nhân Sơn Quyết!
Trong đầu Bạch Tiểu Thuần xuất hiện thần thông đầy đủ in sâu vào tâm thần, Bạch Tiểu Thuần chỉ hơi cảm thụ là có thể cảm giác thần thông này vô cùng kinh người!
- Người dung với núi thành sơn nhân, mà người trước núi xưng là tiên!
Giọng nói tang thương vang lên bên tai Bạch Tiểu Thuần, giọng nói này ban đầu còn yếu ớt, đến cuối cùng lớn tới mức xé rách bầu trời, nó chẳng khác gì sấm sét nổ vang trong đầu Bạch Tiểu Thuần.
Nhất là chữ tiên cuối cùng có thể khai thiên tích địa.
Cùng lúc đó bên ngoài khu vực truyền thừa, dấu vết trên bầu trời của Nghịch Hà Tông vào lúc này tỏa sáng, mà vết lõm kia cũng không còn lõm nữa, nó hóa thành cầu vồng.
Cầu vồng này kinh thiên động địa nổ vang khắp tám phương, thậm chí ẩn ẩn còn kết nối với hư không, không biết đi thông nơi nào, lúc này tu sĩ Nguyên Anh ba tông sợ hãi không gì sánh kịp.