Trong lòng tu sĩ Không Hà Viện không ngừng chửi mắng, lúc Bạch Tiểu Thuần vọt tới thì cả đám ủy khuất tránh đi.
- Không phải sợ, quyết chiến đến hừng đông!
- Đến đây!
Bạch Tiểu Thuần đắc chí rống to, nhìn nơi mình đi qua đám người Không Hà Viện liên tục lui về phía sau, trong lòng của hắn đầy vui sướng.
Bởi vì có sự tham gia của Bạch Tiểu Thuần cho nên tu sĩ bốn mạch Nghịch Hà Tông có được thời gian giảm xóc, bọn họ thở ra một hơi, dần dần cục diện bế tắc trở nên ổn định và vững chắc.
Thời gian không dài, đột nhiên giữa không trung biến hóa, trong lần Kim Đan chiến này Nghịch Hà Tông dùng ưu thế số lượng chiến thắng, lại mở rộng thắng thế này ra chung quanh, cho đến giờ phút này mấy trăm tu sĩ Kim Đan ngưng tụ cùng một chỗ, phối hợp kiếm trận chém trọng thương tu sĩ Kim Đan Không Hà Viện.
Khi tu sĩ Kim Đan Không Hà Viện dần dần xuất hiện tử vong, rất nhanh tu sĩ Kim Đan cả Không Hà Viện liên tục lui ra phía sau, bọn họ vừa lui thì khí thế suy yếu dữ dội, trong tiếng nổ vang ngập trời, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tu sĩ Kim Đan Không Hà Viện đang bị vài tu sĩ Kim Đan của Nghịch Hà Tông đuổi theo diệt sát.
Cục diện như vậy cũng diễn ra với Thái Thượng trưởng lão Nghịch Hà Tông, tu sĩ bốn mạch Nghịch Hà Tông chiến đấu trên mặt nước Thông Thiên Hà lập tức phấn chấn, bọn họ toàn lực phản kích.
Thời điểm Nghịch Hà Tông phản kích trên Thông Thiên Hà, trên bầu trời, lão giả Nguyên Anh nửa bước Thiên Nhân của Không Hà Viện vô cùng bi ai, hét lớn một tiếng trực tiếp đánh bay Phong Thần tử, Hàn Tông, Xích Hồn của Nghịch Hà Tông ra xa, hắn hất tay điểm về phía Không Dong Tà Thụ.
- Thủ hộ sơn môn, mở đại trận tông môn!
Lão giả Nguyên Anh này quát lớn giống như sấm sét nổ vang tám phương, lúc này một màn sáng màu xanh cực lớn lập tức bao phủ thân thể Không Dong Tà Thụ, bao phủ bốn phía và sinh ra hấp lực khổng lồ.
Hấp lực này chỉ nhắm vào tu sĩ Không Hà Viện, trong chớp mắt cho dù là Kim Đan hay là Trúc Cơ đều nhanh chóng quay trở về Không Dong Tà Thụ!
Trận pháp bàng bạc phong kín cả Thông Thiên Hà, dường như muốn ép Nghịch Hà Tông đánh chính diện, trừ khi ra tay phá trận mới có thể tiếp tục tấn công, cũng chính vì thế mà cho Không Hà Viện cơ hội thở dốc, vãn hồi thế cục bất lợi!
Trận pháp Không Dong Tà Thụ này cũng không phải viên mãn, trên người nó xuất hiện lỗ hổng, một bên trái và một bên phải.
Sở dĩ trận pháp này không viên mãn chính vì hai lỗ hổng này tồn tại, trận pháp cũng bị suy yếu đi nhiều.
- Buông tha Thông Thiên Hà, lại từ rừng nhiệt đới hai bên bờ tiến hành cuộc chiến thứ hai... Cùng nhau giết đến tận sơn môn Không Hà Viện!
Linh Khê lão tổ thứ nhất Hàn Tông lúc này lên tiếng, giọng nói của hắn quanh quẩn các nơi, dựa theo bố trí chiến đấu lúc trước đã bàn mà hành động, lúc này dùng Huyết Khê nhất mạch mạnh nhất và Đan Khê nhất mạch yếu nhất dung hợp với nhau, bọn họ từ bên trái giết vào trong, khi vượt qua rừng nhiệt đới sẽ đánh vào sơn môn.
Mà Linh Khê nhất mạch và Huyền Khê nhất mạch cũng dung hợp với nhau, cả ai tiến về phía bờ bên phải tiến vào trong rừng.
Đây là chiến tranh trong rừng!
Chỉ có điều trong rừng rậm rạp chằng chịt không thích hợp trận pháp cự nhân và khôi lỗi của Huyền Khê hành động, cho nên trận chiến này cần dựa vào thực lực của mỗi đệ tử.
Rậm rạp chằng chịt, trên trăm vạn tu sĩ giết vào từ hai bên, cùng nhau tiến thẳng sơn môn Không Hà Viện, lúc này Không Hà Viện không kịp thở dốc, tất cả tu sĩ dù là Kim Đan cũng phải phân tán vào trong rừng ngăn cản kẻ địch.
Mà Nguyên Anh chiến trên bầu trời lại tiếp tục!
Trận chiến này rất hung hiểm, trước khi đại chiến lão tổ Nghịch Hà Tông đã bàn giao xuống, cho nên những đệ tử nội môn đại đa đều đang ở Thông Thiên chiến thuyền, không được an bài đi ra.
Chỉ có tu sĩ ngoài Trúc Cơ mới có tư cách tham dự, dù sao không có trận pháp bảo hộ, một khi bị thương mà không có người chia sẻ, chết tổn thương nhất định sẽ thảm trọng.
Nhưng đây... Chính là chiến tranh!
Thậm chí vì cổ vũ, hơn mười lão tổ Nghịch Hà Tông đã có quyết định, tất cả vật phẩm thu được trong cuộc chiến trong rừng không cần giao nộp tông môn, toàn bộ thuộc về người chiếm được.
Nhưng lại nghiêm cấm tự giết lẫn nhau, một khi xuất hiện trừng phạt rất nghiêm trọng, trừng phạt này đủ làm nhiều người run tay không dám làm càn.
Bạch Tiểu Thuần không thể dùng trận pháp hóa thân, giờ phút này cũng tách ra khỏi tám người khác, bọn họ đều ôm quyền cúi đầu, trong mắt mang theo chúc phúc, không có người nói chuyện, bọn họ hóa thành hào quang bay thẳng về phía rừng rậm.
Bạch Tiểu Thuần thở sâu nhìn rừng nhiệt đới, trước mắt hắn xuất hiện những chuyện lúc trước, lúc ở sơn mạch Lạc Trần, lúc ở nơi này, từ sơn mạch Lạc Trần đến rừng nhiệt đới rất tương tự.
- Ta trọng yếu như vậy, nhất định sẽ có người âm thầm bảo hộ ta...
Bạch Tiểu Thuần động viên bản thân mình, lúc này hắn cắn răng vỗ vào túi trữ vật một cái, lập tức trong tay xuất hiện rất nhiều phù lục, hắn lấy ra dán vào người, lúc này trước người hắn đột nhiên xuất hiện mấy trăm màn sáng trọng điệp vào nhau, chỉ có điều bởi vì quá nhiều cho nên không nhìn rõ ràng.
Làm xong những chuyện này, Bạch Tiểu Thuần lập tức bay đi, thân lực lượng thân thể bộc phát cực mạnh lao vào trong rừng rập, hắn lao về phía sơn môn Không Hà Viện trên tà thụ.
Rừng rậm ẩm ướt, khi thì có tiếng kêu thảm thiết từ khắp bốn phía truyền tới, có đến từ Không Hà Viện, cũng có đến từ Nghịch Hà Tông, Bạch Tiểu Thuần hô hấp hơi gấp, hắn bay nhanh chừng nửa nén hương bỗng nhiên thần sắc khẽ động, thân thể dừng lại và tránh qua bên cạnh, trong nháy mắt hắn tránh né đã có bốn tên tu sĩ Trúc Cơ Không Hà Viện xuất hiện ngay trước mặt, hai tên hai tay mộc hóa đánh ra một chưởng vào các vị trí khác nhau trên người Bạch Tiểu Thuần.
Mà hai người khác lại đánh vào vòng phòng hộ của Bạch Tiểu Thuần.
Âm thanh ba ba quanh quẩn, vòng phòng hộ nghiền nát một ít nhưng nó vẫn tồn tại như cũ, thậm chí còn bắn ngược lại làm hai tu sĩ Trúc Cơ cảm thấy huyết khí không ổn, bọn họ nhanh chóng lui ra sau, Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, tốc độ bộc phát lao về phía trước, lập tức nện thẳng vào ngực một tên.
Két một tiếng, tên tu sĩ này kêu thảm thiết, lúc phun máu tươi còn phun cả nội tạng ra ngoài, hắn bị đụng bay ra xa mười trượng, mắt thấy đã không sống nổi.
Ba người cùng kinh hô, tay phải của Bạch Tiểu Thuần biến thành màu đen, trong chốc lát trực tiếp duỗi ra và bộc phát hấp lực càng mạnh, tên tu sĩ Trúc Cơ đang đào tẩu hoảng sợ, thân thể không tự chủ bay về phía Bạch Tiểu Thuần, giống như hắn chủ động đưa cổ tới cho Bạch Tiểu Thuần bóp.
Toái Hầu Tỏa!
Oanh, theo Bạch Tiểu Thuần bóp mạnh, tên tu sĩ Trúc Cơ trợn mắt bỏ mạng.
Hai người khác đều trố mắt khi nhìn thấy cảnh này, hô hấp dồn dập lui ra phía sau, bọn họ vốn nhắm vào Bạch Tiểu Thuần, muốn lập tức oanh sát hắn nhưng lại không nghĩ rằng Bạch Tiểu Thuần không có trận pháp hóa thân lại khủng bố như vậy.