Nhưng lúc hai người định chạy trốn thì Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải lên, huyết khí ngưng tụ và chém thẳng về phía trước, oanh một tiếng, một đạo huyết quang dài hơn mười trượng hóa thành lưỡi đao lao đi..
Hai tên tu si kia muốn chạy trốn, giờ phút này thân thể hơi dừng lại, trong mắt bọn họ mang theo thần sắc không dám tin, lúc cúi đầu đã thấy thân thể bị chém thành hai nửa.
Vào lúc Bạch Tiểu Thuần chém giết bốn tên tu sĩ Trúc Cơ đánh lén mình thì có tiếng kêu sắc bén vang lên, từ trong tông môn Không Hà Viện vang vọng cả chiến trường.
- Hì hì, hì hì...
Khi âm thanh này quanh quẩn, mọi người nghe được tiếng cười lớn, những người nghe xong toàn thân phát lạnh giống như toàn thân không còn chút độ ấm nào cả.
Khi âm thanh này vang lên, từ trong Không Hà Viện bay ra, khi thân ảnh nó hiện ra, nó đứng ở giữa không trung, nó chính là... Con rối.
Chỉ cao ba thước và mặc quần áo rách rưới, thậm chí rất nơi còn không trọn vẹn, con rối này cười quỷ dị và không có bao nhiêu tóc.
Nó giống như món đồ chơi bị vứt bỏ trong phàm tục, nó phiêu phù giữa không trung và bộc phát uy áp kinh người, mà tiếng cười này vang lên giống như em bé đang chơi đùa.
Hai mắt của nó tỏa ra hào quang màu đỏ khủng bố, giống như cực kỳ khát máu, trong nháy mắt nó nhìn xuống dưới liền biến mất, lúc xuất hiện đã ở trước mặt một tu sĩ Nghịch Hà Tông, tu sĩ này mở to mắt, đầu lâu bị đánh nổ bung, máu tươi bắn ra tung tóe, con rối lại cười ha ha.
Mỗi người nhìn thấy cảnh tượng này đều hít khí lạnh, Bạch Tiểu Thuần cũng sợ hãi.
- Đây là chí bảo nội tình của Không Hà Viện sao?
Trong đầu Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ tới chí bảo, Công Tôn Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn qua con rối, dường như có phần khinh miệt.
Đúng lúc này có một đạo hào quang bay lên cao, nó lăng không đứng trên hư vô, nó dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía con rối, nhìn kỹ thân ảnh đó chính là con rối nội tình của Huyết Khê Tông.
Lúc con rối này xuất hiện cũng cười quỷ dị, trong nháy mắt xuất hiện nó cầm tấm da người mặc lên người sau đó lao thẳng về phía con rối kia.
Tiếng nổ vang vọng bao phủ không gian, chúng chém giết trên không trung và truyền ra tiếng cười quỷ dị!
Không ít người Nghịch Hà Tông đều thở ra một hơi, nhưng mà Bạch Tiểu Thuần và những tu sĩ Kim Đan cùng những tu sĩ Trúc Cơ phản ứng nhanh, sắc mặt của bọn họ đều biến hóa.
- Nếu như con rối này là nội tình của Không Hà Viện thì tất cả khá tốt, nhưng nếu vật này không phải là nội tình của Không Hà Viện sẽ giảm xuống một bậc... Như vậy, chỉ chí bảo của Huyết Khê Tông đi đấu với nội tình Không Hà Viện sẽ thắng được sao?
Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, hắn thấy thế nào cũng không cho rằng con rối Không Hà Viện lại là nội tình, nếu như nói Không Dong Tà Thụ là nội tình, như vậy Bạch Tiểu Thuần không biết trong Không Hà Viện còn có nội tình nào khác hay không.
Thời điểm Bạch Tiểu Thuần đang ngạc nhiên, lại có một tiếng gào thét bén nhọn từ trong sơn môn Không Hà Viện bay ra ngoài, đây là một đầu thi ma, phía trên đầu thi ma còn có máu tươi, khí tức khó có thể hình dung từ trong người thi ma bạo phát ra chung quanh.
Khí thế mạnh còn hơn cả con rối vừa mới bay ra ngoài.
Nó nhìn qua mặt đất sau đó gào thét, đột nhiên có một đám khói bay lên giữa không trung, nó tỏa ra kim quang vô thượng giữa hư vô, hóa thành một thân ảnh trung niên tràn ngập uy nghiêm, bước ra một bước ngăn cản thi ma.
Thân ảnh này, chính là nội tình của Huyền Khê Tông!
Bầu trời nổ vang, dư âm ảnh hưởng từ cuộc chiến trên cao ảnh hưởng tới phía dưới, Bạch Tiểu Thuần thở dồn dập, cảm thấy rất không an toàn, lấy ra không ít phù văn dán lên thân thể của mình, hắn thu túi trữ vật của bốn người kia sau đó từ từ đi lên phía trước.
Hắn tận lực không gây chú ý tới những người đang chiến tranh trên bầu trời, hiện tại tâm thần của hắn cảnh giác nhìn bốn phía, vào lúc này hai mắt của hắn lóe lên, tay phải bấm niệm pháp quyết điểm ra một chỉ về phía trước, lập tức huyễn hóa ra một cái đỉnh nện thẳng về phía trước.
Oanh, nơi đó xuất hiện cái hố sâu, Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, con mắt thứ ba ở giữa mi tâm xuất hiện, sau khi mở Thông Thiên Pháp Nhãn hắn nhìn thấy bên cạnh đại đỉnh có một thân ảnh.
Không do dự chút nào, Bạch Tiểu Thuần lao nhanh tới trước đấm ra một quyền, lực lượng Tu La Thân bộc phát.
Thân ảnh kia cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn cấp tốc lui ra sau nhưng vẫn bị ảnh hưởng, sau đó phun máu tươi huyễn hóa thành hư vô, lập tức biến thành nam tử trung niên, ánh mắt hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần còn mang theo sợ hãi.
- Ngươi có thể nhìn thấy ta?
Sau khi hắn nói lời này, đôi cánh xuất hiện sau lưng Bạch Tiểu Thuần và vỗ mạnh một cái, tốc độ của hắn tăng lên và đuổi theo đối thủ, chân phải nâng lên đá mạnh về phía trước.
Phanh!
Mặc cho tu sĩ kia ngăn cản như thế nào, thậm chí hắn còn lấy ra rất nhiều pháp bảo phòng hộ cũng không có chút tác dụng gì, những pháp bảo phòng hộ kia vỡ vụn trong nháy mắt, một cước của Bạch Tiểu Thuần dẽ dàng đá vào người đối thủ, lực lượng cực mạnh phá hủy tất ả sinh cơ của tu sĩ này.
Bạch Tiểu Thuần không dừng lại, thu túi trữ vật và lên đường, trên đường hắn mở pháp nhãn ra, cho dù là kẻ nào ẩn nấp cũng bị hắn tìm ra được, thậm chí hắn còn cải biến phương hướng đi tới khu vực của người khác, nếu như nhìn thấy đồng môn bị thương liền cứu viện.
Trên con đường này hắn nhìn thấy rất nhiều thi thể, có Không Hà Viện, cũng có Nghịch Hà Tông, thậm chí bên trong còn có gương mặt hắn quen thuộc, lúc này Bạch Tiểu Thuần trầm mặc.
Hắn không biết nên biểu đạt cảm xúc của mình hiện tại như thế nào, hắn chỉ biết sát khí trên người mình càng ngày càng đậm...
- Đây chính là tu hành...
Bạch Tiểu Thuần thì thào, hắn hiểu đạo lý này, lúc ở sơn mạch Lạc Trần và Vẫn Kiếm Thâm Uyên, dưới hùng thành, hắn cũng đã hiểu, nhưng mỗi lần vào lúc này hắn đều trầm mặc.
Trong khi im lặng, Bạch Tiểu Thuần nghe xa xa có tiếng xì xào và nổ tung, này hắn càng nghe tiếng kêu thê lương, nội tâm vô cùng đau đớn, sau khi nghe lại càng điên cuồng.
Nghe âm thanh này có phần quen thuộc, tâm thần Bạch Tiểu Thuần như bị sét đánh trúng, sát khí trong lòng hắn bùng nổ...
- Phượng Điểu?
Bạch Tiểu Thuần tăng thêm tốc độ, hắn nhanh chóng lao về phía phát ra âm thanh, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy con Phượng Điểu năm đó bị mình cho ăn Động Dục Đan, nó đang nổi điên, cho dù bị thương, cho dù máu tươi khắp người cũng phải trùng kích nữ tử mặc trường bào màu đen.
Sắc mặt nữ tử này âm lãnh, trên mặt còn lưu lại vết sẹo dài giống như bị hủy dung nhan, trong mắt mang theo sát khí, cả người tỏa ra cảm giác nguy hiểm.
Trong tay nàng cầm một cái đầu lâu, đây là đầu lâu của lão giả, mở to mắt giống như không thể tin là mình tử vong.
Trên mặt đất còn có thi thể không đầu mặc quần áo Linh Khê nhất mạch, máu tươi không còn chảy ra ngoài.
- Chu trưởng lão!
Toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động, ngơ ngác nhìn qua đầu lâu kia.