Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 573: Chương 573: Nhược điểm con thỏ. (Thượng)




Trên thực tế bên nòoài hùng thành Bạch Tiểu Thuần đã nhìn thấy thân ảnh của con thỏ và con khỉ, nội tâm của hắn cảm thấy không đúng, hiện tại nhìn thấy con thỏ này Bạch Tiểu Thuần hô hấp dồn dập, cũng may hắn phản ứng nhanh, nhanh chóng nặn ra nụ cười sau đó cúi chào.

- Đệ tử... Bái kiến... Tiền bối!

Con thỏ hừ lạnh một tiếng, nó nhìn Bạch Tiểu Thuần, nó cũng không có học vẹt như trước, đây vốn là chuyện cao hứng, nhưng Bạch Tiểu Thuần lại cảm thấy có chút không ổn.

- Tiền bối. . .

Bạch Tiểu Thuần càng khẩn trương, lại lui ra sau vài bước.

- Bạch Tiểu Thuần, năm đó ngươi đuổi theo lão phu rất đắc ý nha, tuy lão nhân gia ta không chấp nhặt với ngươi.

Con thỏ nói chuyện có phần cố làm ra vẻ.

Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó đáy lòng càng khẩn trương.

- Lúc này ta tìm ngươi là để kiểm tra một chút, những chí bảo của ngươi có còn hữu hiệu hay không.

Con thỏ nhìn Bạch Tiểu Thuần rồi nhếch miệng cười cười, nụ cười kia lọt vào trong mắt Bạch Tiểu Thuần vô cùng khủng bố, Bạch Tiểu Thuần hét lên một tiếng, không hề chần chờ mà tiếp tục lui ra phía sau.

Hắn vừa lui ra sau, tốcđoộ của con thỏ này cực nhanh, nó lập tức đuổi theo Bạch Tiểu Thuần sau đó nâng đùi phải lên đá một cái.

Oanh, Bạch Tiểu Thuần kêu thảm thiết và bị đá bay ra xa, đến giữa không trung Bạch Tiểu Thuần lại cầu xin, sau đó hắn bộc phát toàn lực bỏ chạy.

- Giết người!

- Con thỏ giết người!

- Lão tổ cứu mạng, cứu mạng ah!

Bạch Tiểu Thuần một đường chạy như điên, trên đường đi hắn kêu thảm thiết truyền khắp tứ phương, vô số đệ tử nhìn thấy vô cùng ngạc nhiên.

Bọn họ nhanh chóng nhìn thấy con thỏ, con thỏ dùng tốc độ cực nhanh đâm vào người Bạch Tiểu Thuần, sau khi Bạch Tiểu Thuần bị đụng bay đi nó liền cười khặc khặc.

- Gọi đi, ngươi gọi lớn lên đi, lão phu càng thoải mái!Lúc trước ngươi đuổi theo lão phu hành hung, ngươi có từng quên hay chưa? Đáng chết, lúc đó ta trốn trong Vạn Xà Cốc, ngươi còn có thể tìm được ta! !

- Về sau ta vì trốn ngươi còn quay về Huyết Khê Tông, ngươi ngươi ngươi... Ngươi là tiểu vương bát đản, lại dám đi Huyết Khê Tông!

Con thỏ gào thét, con mắt đỏ lên nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần kêu thảm thiết không dứt, tiếng nói quanh quẩn truyền ra xa, chậm rãi tu sĩ Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông đều nhận ra con thỏ này, lập tức kinh hô.

- Đó là...

- Trời ạ, đó là thỏ học vẹt.

Bạch Tiểu Thuần cảm giác oan uổng quá mức, lực lượng Thiên Đạo Kim Đan trong người tỏa ra khắp toàn thân, thậm chí Bất Tử Kim Cương Thân cũng xuất hiện, tốc độ cực nhanh cũng không sánh bằng con thỏ này, con thỏ này cũng rất xảo trá, thường thường một cước đá vào nơi đau nhất của Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần kêu thảm thiết và khóc không ra nước mắt, vừa định xuất ra ba chí bảo kia, còn không chờ hắn lấy ra tốc độ của con thở bạo tăng, nó hóa thành tàn ảnh đá thẳng vào người Bạch Tiểu Thuần.

Quá phận nhất là con thỏ này còn đá vào mặt...

Bạch Tiểu Thuần sắp điên rồi, hắn phát hiện con thỏ biết rõ hắn định xuất chí bảo, căn bản không cho mình cơ hội báo thù.

- Ngươi không nên oán ta, là chính ngươi ưa thích học vẹt, ngươi... Ngươi... Ngươi khi dễ người!

Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt, con thỏ sau lưng gào thét.

- Ngươi cho rằng ta muốn học lắm sao, đáng chết, ngươi không nói tới chuyện này cũng bỏ đi, ngươi ngươi ngươi. . . Đều tại ngươi!

Con thỏ giận dữ, nó lại tiếp tục quát mắng Bạch Tiểu Thuần.

- Đều tại ngươi, nhất là lần đầu tiên ngươi chỉ nói có một nửa, ngươi có biết là thiếu chút nữa bức lão phu tức điên hay không.

- Nói cho ngươi biết, Bạch tiểu tử, về sau lão phu lại học thì ngươi nhất định phải nói hết lời!

Con thỏ càng nói càng tức, nó càng đá nhanh hơn.

Toàn thân Bạch Tiểu Thuần đều đau nhức, từ đầu tới cuối hắn bị truy kích chạy không kịp.

- Giết người, giết người!

- Ai tới cứu ta với, ta là thiếu tổ Nghịch Hà Tông, ta đã làm rất nhiều cho Nghịch Hà Tông!

- Lão tổ cứu mạng!

Mặc cho Bạch Tiểu Thuần gào to thế nào cũng không có bất cứ Nguyên Anh chân nhân nào dáp lại, Bạch Tiểu Thuần càng ủy khuất.

- Con thỏ, ngươi khinh người quá đáng!

- Ta nói chuyện nói nửa câu thì thế nào, nếu không phải lúc đó nói nửa câu, ngươi học vẹt còn ném cái mạng nhỏ của ta.

- Ta nói nửa câu, ta về sau cũng nói nửa câu!

- Ta hiện tại nói... Bạch Tiểu Thuần ta nói cái gì, ngươi nói cho ta biết ah, ngươi nói mau, đằng sau Bạch Tiểu là cái gì!

Bạch Tiểu Thuần cũng bị bức gấp, hắn gào to lên.

Nhưng hắn vừa mới nói xong câu này thì con thỏ đã lao tới, thân thể hơi run rẩy, ánh mắt mang theo vẻ mờ mịt, rõ ràng dừng lại giữa không trung, nó gào to...

- Bạch Tiểu Thuần ta...

Nó rống như thế chẳng những Bạch Tiểu Thuần sững sờ, những đệ tử xem náo nhiệt ở chung quanh cũng sửng sốt, bọn họ đều nhìn qua con thỏ, trạng thái của con thỏ hiện tại không đúng lắm.

Hai tay con thỏ này đã buông lỏng xuống, không còn đứng thẳng mà giống con thỏ chính thức, bốn chân chạm đất, vãnh tai không ngừng nói chuyện, không ngừng lặp lại câu nói kia.

- Ngươi nói, đằng sau Bạch Tiểu Thuần là cái gì!

Bạch Tiểu Thuần hô hấp dồn dập, nội tâm hơi động, hắn lập tức quát lớn.

- Bạch Tiểu Thuần ta...

Con thỏ gấp gáp rống to lên.

- Ngươi nói ah, nói mau!

Bạch Tiểu Thuần kích động, hắn đi lên vài bước, nội tâm vô cùng phấn chấn, dường như hắn đã tìm được sơ hở bức gấp con thỏ này.

- Bạch Tiểu Thuần ta...

Đôi mắt con thỏ đỏ lên như máu, bộ lông toàn thân dựng thẳng giống như sắp không được, cuối cùng bị Bạch Tiểu Thuần ép hỏi gần như sụp đổ, nó rống to như sấm sét, lại quay chạy đi, miệng không ngừng lẩm bẩm các chuyện nó biết được, thực tế chuyện về lão tổ Xích Hồn càng không ít, người chung quanh hít khí lạnh, Xích Hồn cũng lao ra thật nhanh, hắn truy kích con thỏ, nhưng tốc độ con thỏ quá nhanh nên không đuổi kịp.

Bạch Tiểu Thuần đã hiểu thần kinh của con thỏ không bình thường, lúc tốt lúc xấu, thời điểm tốt là một lão quỷ, hiển nhiên tổn thương của mình tạo ra với nó quá lớn, cho nên chỉ cần mình nói câu kia thì nó đã nổi điên lên...

- Thì ra là như vậy, ha ha, con thỏ nhỏ, cũng dám đấu với Bạch Tiểu Thuần ta, xem ngươi sau này còn dám chọc ta hay không!

Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi, nội tâm vô cùng đắc ý, đang muốn nói khoác vài câu thì lão tổ Xích Hồn không có đuổi theo con thỏ nữa, hắn quay đầu lại nhìn mình.

Vừa nghĩ tới con thỏ nói xấu Xích Hồn, Bạch Tiểu Thuần co đầu lại bay nhanh đi, hắn nhanh chóng quay về động phủ của mình mới thở ra một hơi..

- Chuyện này không nên oán ta, ai bảo các ngươi không ra tay ngăn ản chứ, trơ mắt nhìn thiếu tổ của các ngươi bị cái con thỏ hành hung!

Bạch Tiểu Thuần xoa xoa mặt, hắn rất bất mãn, tuy cảm giác mình vẫn ít ra ngoài mới tốt, dù sao con thỏ kia chạy đi không biết còn nói thêm chuyện gì.

- Còn có Thiết Đản, không biết nó chạy đi đâu rồi, vài ngày không gặp mặt nó, nhất định đã đi tìm con chiến thú cái chơi rồi!

Bạch Tiểu Thuần cảm nhận liên hệ của mình với Thiết Đản trong tối tăm không có gì đáng ngại, cũng không suy nghĩ nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.