Cũng chính vào thời điểm này Bạch Tiểu Thuần mới biết được, hệ thống tu hành của thế giới Thông Thiên là Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh về sau. . . Là Thiên Nhân Cảnh!
Thiên Nhân Cảnh cực kỳ đáng sợ, dường như đã dung hợp thiên địa, lúc ra tay không còn là lực lượng bản thân, mà là mượn nhờ thiên địa vạn, phất tay một cái là có thể mượn nhờ lực lượng thiên địa tạo thành thần thông và áp chế, căn bản không phải tu sĩ Nguyên Anh có thể so sánh.
Cả trung du Thông Thiên Hà đông mạch, tu sĩ Thiên Nhân Cảnh chỉ có bốn người, bốn đại tông môn, mỗi bên có một người, sau khi Thiên Nhân của Không Hà Viện tử vong chỉ còn ba người.
Mà một Thiên Nhân Cảnh cũng đủ quét ngang tông môn, trước mắt Nghịch Hà Tông bị cường giả Thiên Nhân Cảnh đánh tới, như vậy Nghịch Hà Tông chắc chắn sẽ diệt vong.
Cho dù Bạch Tiểu Thuần điều khiển Huyết Tổ, cho dù Không Dong Tà Thụ ra tay thì kết cục cũng giống như vậy, từ khi bé gái Chân Linh thức tỉnh lần nữa, nhưng mà Nghịch Hà Đan đã hết rồi.
Cho nên Nghịch Hà Tông nhìn như cường đại, nhưng lại thiếu đi lực lượng đỉnh phong chính là thiếu hụt lớn nhất, trên thực đây là điểm lão tổ bốn mạch nhất trí với nhau, thậm chí nguyên nhân bọn họ cùng đồng thời liên hợp nhau đánh vào trung du, cũng bởi vì tại trung du mới có đủ linh khí và tìa nguyên trợ giúp bọn họ đột phá Thiên Nhân.
Mà hiện tại có khả năng đột phá Thiên Nhân chỉ có ba người, Phong Thần tử, Hàn Tông và Xích Hồn!
Trong ba người dùng Phong Thần tử và Xích Hồn sau đại điển chấm dứt liền đi bế qua, các lão tổ khác cũng như thế, mỗi một tu sĩ Nguyên Anh đều hi vọng sinh thời mình có thể đột phá Thiên Nhân.
Cả Thông Thiên Hà đông mạch, tính cả Tinh Không Đạo Cực Tông, số lượng Thiên Nhân không cao hơn hai bàn tay, bởi vậy có thể thấy Thiên Nhân hiếm cỡ nào.
- Đây chính là Thiên Nhân Cảnh, không nói đồng thọ với thiên địa, nhưng có thể dẫn động lực lượng thiên địa, tu vi vĩnh viễn không khô cạn, chiến lực mạnh tới mức có thể quét ngang cả Tu Chân giới.
Trong đại điện Nghịch Hà Sơn, với tư cách là người chấp chưởng Nghịch Hà Tông hai trăm năm, Linh Khê lão tổ thứ nhất Hàn Tông chậm rãi nói với Bạch Tiểu Thuần, nói với Bạch Tiểu Thuần chuyện Thiên Nhân quan trọng với tông môn thế nào.
- Cho nên, về sau lão phu cũng sẽ đi bế quan, tranh thủ đột phá bước vào Thiên Nhân Cảnh!
Hàn Tông nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, trầm giọng nói ra.
- Trên Thiên Nhân là cảnh giới gì?
Bạch Tiểu Thuần hô hấp dồn dập, đây là lần đầu tiên hắn nghe được Thiên Nhân Cảnh, nội tâm của hắn rất hướng tới.
- Trên Thiên Nhân Cảnh chính là Bán Thần!
Hàn Tông trầm mặc một lát, trong mắt mang theo hào quang, giọng nói bất định, nhất là hai chữ Bán Thần vừa xuất hiện, trên bầu trời bên ngoài lại có tiếng sấm nổ vang.
Lôi đình bất thình lình này làm Bạch Tiểu Thuần giật mình.
- Cảnh giới này chỉ cần nói ra khỏi miệng sẽ làm thiên địa chấn động, cảnh giới Bán Thần không cách nào hình dung, cũng có thể nói là nửa thần linh!
Hàn Tông nhẹ giọng thì thào, hiển nhiên hắn hiểu về Bán Thần không nhiều.
- Cả đông mạch Tu Chân giới, chỉ có một Bán Thần... Hắn là nội tình còn sống của Tinh Không Đạo Cực Tông... Lão tổ duy nhất, cũng chính bởi vì hắn cho nên Tinh Không Đạo Cực Tông mới thành tông môn thượng du.
Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, lần âầu tiên hắn nghe nói những việc này, hiện tại đầu óc của hắn chấn động, hắn hỏi thêm.
- Trên Bán Thần là cảnh giới gì?
- Không biết!
Hàn Tông lắc đầu, không có tiếp tục đề tài này, hắn phát tay một cái, trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện ba đạo hào quang.
Trong ba đạo hào quang này theo thứ tự là bức họa, một lân phiến, còn có một là dao găm!
Bức họa cuộn tròn tỏa ra khí chất tang thương, dường như nó đã trải qua rất nhiều năm tháng và tỏa ra khí tức cổ xưa, lân phiến càng lớn, Bạch Tiểu Thuần nhìn qua có cảm giác mục nát, không phân rõ là lân phiến của sinh vật gì.
Con dao găm này thậm chí không giống như dao găm, nó giống như cái sừng màu đen.
- Cửu Châu Đồ, chí bảo Địa Phẩm, có thể dung nạp ngàn vạn vật, luyện hóa nó vào người sẽ in ra nô ấn, có thể kích phát cấp tốc truyền tống cự ly ngắn.
- Cổ Ma Lân, chí bảo Địa Phẩm, Nguyên Anh không thể phá no,, đáng tiếc chỉ có một cái, nếu không chế tạo thành áo giáp, Nguyên Anh cũng không thể làm gì được ngươi.
- Cuối cùng này con dao găm này... Nó là sừng của Nghịch Long, cũng là chí bảo Địa phẩm, có thể huyễn hóa ra một đầu Nghịch Long, uy lực rất mạnh.
- Những thứ này cho ta sao?
Bạch Tiểu Thuần nghe Hàn Tông nói thế, đôi mắt chờ mong nhìn ba đạo hào quang này, trái tim của hắn đập mạnh, nuốt nuốt bọt nhìn qua ba thứ này, cho dù là thứ nào cũng làm hắn động tâm, tâm thần phấn chấn.
- Ngươi thân là thiếu tổ Nghịch Hà Tông, ngày sau sẽ phải đi ra khỏi Nghịch Hà Tông, đương nhiên phải cho ngươi ba chí bảo này, ngày sau ngươi sẽ dùng nó đánh ra uy danh của Nghịch Hà Tông!
Hàn Tông cười cười, trình độ quan trọng của Bạch Tiểu Thuần với Nghịch Hà Tông đạt tới mức không gì sánh kịp, mà bọn họ sắp bế quan, cho nên cùng nhau thương nghị quyết định đưa cho Bạch Tiểu Thuần ba chí bảo này phòng thân.
Bạch Tiểu Thuần kích động, hắn nhanh chóng bái tạ, lúc cầm ba chí bảo này liền yêu thích không buông tay, Hàn Tông vội ho một tiếng.
- Lão phu sắp đi bế quan, có một lão tiền bối tới tìm ngươi, ngươi chờ ở nơi này... Đúng, đây là công pháp tu hành sau Kết Đan, lai lịch công pháp thần bí, từng là bí pháp của Hàn Môn!
Nói xong sắc mặt Hàn Tông có phần quái dị, ném cho Bạch Tiểu Thuần một cái ngọc giản, không chờ Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu hắn đã biến mất tại chỗ.
- Cái gì lão tiền bối?
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, hắn tiếp ngọc giản sau đó ngẩng đầu thì Hàn Tông đã biến mất, hắn nghi ngờ nhưng sau đó ném ra sau đầu.
- Chẳng lẽ còn có ban thưởng...
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng phấn chấn, hắn cảm giác thân là thiếu tổ Nghịch Hà Tông có chỗ tốt quá lớn với mình, một lát còn có lão tiền bối đưa cho mình thứ tốt, vì vậy hắn thở sâu, thẳng eo và làm ra bộ dáng nghiêm trang.
Đáy lòng lại vui mừng, thầm nghĩ bộ dáng của mình sẽ được lão nhân gia yêu thích.
Qua một lúc lâu, thời điểm Bạch Tiểu Thuần có chút không kiên nhẫn thì hắn cảm thấy không đúng, ẩn ẩn có người đang nhìn chằm chằm vào mình, vì vậy vô ý thức quay người nhìn ra sau lưng, bỗng nhiên Bạch Tiểu Thuần mở to mắt.
Không biết từ khi nào sau lưng hắn đã có một con thỏ xuất hiện.
Con thỏ này không có nằm rạp xuống đất, mà dùng hai chân đứng, hai tay chắp sau lưng giống như con người, nó nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, đôi mắt đỏ rực vãnh tai lên, nhìn bộ dáng của nó rất buồn cười, nhưng trong mắt lại đầy tang thương làm cho người ta biết con thỏ này không tầm thường.
- Ngươi...
Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh và lui ra sau vài bước, suýt chút nữa hắn hét lớn lên, có lẽ người khác không nhận ra con thỏ này, con thỏ này có hóa thành tro thì Bạch Tiểu Thuần cũng nhận ra nó, đối phương chính là con thỏ chết tiệt... Thỏ học vẹt!