Chậm rãi, chuyện ma quỷ của Nghịch Hà Tông trong lúc vô tình truyền đi càng rộng, đợi tới khi các lão tổ phát hiện đã không kịp áp chế, sau khi nhìn bộ dáng Bạch Tiểu Thuần chỉ phiền muộn cười khổ.
- Đã là Kim Đan... Lại còn sợ quỷ...
- Lại nói dùng sự khủng bố của vong hồn kia, phù văn của Bạch Tiểu Thuần không có chút tác dụng nào cả.
Lúc mấy lão tổ cười khổ cũng không quan tâm tới Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần lại như thế vài ngày, phát hiện không có chuêện gì cả, thi thể cũng không có xuất hiện cảnh bị hút khô như lúc trước.
- Tất cả yêu ma quỷ quái ddeeufd bị Tịch Tà Phù của Bạch Tiểu Thuần ta trấn áp, chúng phải tan thành mây khói, ai, ta lại bảo hộ tông môn lần nữa, ai bảo ta là thiếu tổ Nghịch Hà Tông chứ, vì tông môn đệ tử, ta đã làm ra bao nhiêu chuyện cho bọn họ!
Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi trong động phủ của mình, hắn cảm khái mở miệng, lúc này là đêm khuya hắn cũng nòồi đả tọa.
Nhưng đột nhiên lúc này mặt đất chung quanh hắn xuất hiện gợn sóng, những gợn sóng này xuất hiện rất quỷ dị, dường như nó đã phân cách thế giới, còn có hàn khí bùng phát ra bốn phía.
Cảnh tượng đột nhiên này làm Bạch Tiểu Thuần sững sờ, sau đó hắn thét lớn, lập tức đứng lên vỗ túi trữ vật và lấy ra rất nhiều Tịch Tà Phù.
- Bỏ đi, không được qua đây, ta rất lợi hại, ta có Tịch Tà Phù, toàn thân của ta có mấy trăm tấm đấy!
Bạch Tiểu Thuần run rẩy mở miệng, lúc lui ra phía sau thì trong túi trữ vật của hắn xuất hiện hào quang màu đỏ tự bay đi, trong ánh sáng đỏ này là một tấm mặt nạ giống hóa thân Dạ Táng của Bạch Tiểu Thuần như đúc.
Cái mặt này này chấn động đáp lại gợn sóng trên mặt đất, lúc này có một giọng nói già nua cũng không biết là từ mặt nạ hay gợn sóng truyền ra.
- Ngươi...
- Ngươi cái gì mà ngươi!
Bạch Tiểu Thuần hét lên một tiếng, hắn ném phù văn xuống đất, càng bộc phát lực lượng Thiên Đạo Kim Đan thôi phát toàn bộ phù văn, trong những phù văn của hắn có phong ấn, có tịch tà, có trấn áp, lúc bị tu vi Kim Đan của hắn thúc dục đều bộc phát.
Âm thanh rầm rầm vang lên, mặt nạ run rẩy, bị rất nhiều phù văn dán lên sau đó kêu đùng đùng không dứt, lực lượng liên hệ giữa phù vă và mặt đất bị đánh phá, tất cả khôi phục bình thường.
Bạch Tiểu Thuần đổ mồ hôi trán, hiện tại hắn hiểu cũng không phải vong hồn xuất hiện, mà là thế lực thần bí sau lưng mặt nạ lại xuất hiện...
Cùng lúc đó hồn Dạ Táng giả bay ra khỏi mặt nạ, thân thể của nó run rẩy nói với Bạch Tiểu Thuần.
- Đến, bọn chúng đến...
- Đã xong, Bạch Tiểu Thuần, ngươi lấy đi vật bất tử kia, thế lực thần bí đang tìm chúng ta.
- Chúng ta chết chắc... Bọn chúng chưa bao giờ nhân từ với phản đồ, nói không chừng sẽ lột da phanh thây xé xác...
Dạ Táng giả kêu thảm thiết, sợ hãi không kìm nến được.
- Câm miệng!
Bạch Tiểu Thuần nghe xong tâm phiền ý loạn, hắn cũng cảm thấy chột dạ, dù ao hắn cũng lấy tiểu ô quy đi.
- Đáng chết, ta không mang mặt nạ này nữa, tại sao còn tìm ta!
Bạch Tiểu Thuần tức giận nói ra, cố tình ném mặt nạ đi lại cảm thấy đáng tiếc, mà hồn Dạ Táng giả còn trong mặt nạ, Bạch Tiểu Thuần ném mặt nạ đi chẳng khác gì đẩy hồn Dạ Táng giả này vào chỗ chết.
- Bạch Tiểu Thuần, chúng ta... Chúng ta làm sao bây giờ.
Hồn phách Dạ Táng giả sợ sóc khóc lên, đôi mắt chờ mong nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần vô cùng lo lắng, hắn lườm Dạ Táng giả sau đó suy nghĩ, cân nhắc nên giải quyết như thế nào, chẳng lẽ đưa mặt nạ cho các lão tổ?
- Ta đang tiếc cho bảo vật có thể giả mạo người khác này.
Bạch Tiểu Thuần xoắn xuýt, cũng may qua nửa tháng mặt nạ không có dị biến gì, Bạch Tiểu Thuần cũng hơi an lòng.
Tu kiến sơn môn Nghịch Hà Tông cũng đã gần một tháng, hiện tại chuẩn bị kết thúc.
Phân chia cách cục Tu Chân giới hạ du cũng xuất hiện kết quả, kể cả phạm vi thế lực Nghịch Hà Tông quản lý thế nào cũng được các lão tổ thương lượng xong.
Trọng yếu nhất chính là quy tắc bên trong Nghịch Hà Tông đã đạt thành nhất trí.
Nghịch Hà Tông dùng thời gian hai trăm năm làm hạn định, mỗi một mạch thay phiên nhau chấp chưởng, mà chọn chưởng môn cũng giống như thế, lần chấp chưởng đầu tiên chính là Linh Khê nhất mạch, mà Trịnh Viễn Đông... Không còn là chưởng môn Linh Khê nhất mạch, hắn trở thành chưởng môn Nghịch Hà Tông!
Mặc dù tu vi của hắn không đủ nhưng tư lịch của hắn đủ.
Thậm chí được lão ỏổ bốn mạch trợ giúp, Trịnh Viễn Đông nguyện ý hi sinh tương lai của mình đổi lấy đột phá, cố định tại Kết Đan cảnh, thậm chí đã dự định Lý Thanh Hậu sau trăm năm nữa sẽ trở thành chưởng môn đời thứ hai của Nghịch Hà Tông.
Qua hai trăm năm sau Linh Khê nhất mạch không chấp chưởng, lúc này sẽ tới phiên Huyết Khê nhất mạch, sau đó là Huyền Khê nhất mạch, cuối cùng mới là Đan Khê nhất mạch.
Đối với an bài này lão tổ bốn mạch không có dị nghị!
Sơn môn cũng tu kiến hoàn tất, có Huyết Tổ và Không Dong Tà Thụ sừng sững, bốn sơn mạch vây quanh Nghịch Hà Sơn đều mở đại trận hộ sơn của mình ra, lúc này tất cả mới tính là hoàn tất.
Vô số tiếng hoan hô từ trong Nghịch Hà Tông truyền ra, ba chiếc Thông Thiên Chiến Thuyền một tháng trước cũng quay lại Tu Chân Giới hạ du một lần, hôm nay chúng quay về mang đệ tử bốn mạch không tham chiến còn ở lại lưu thủ sơn môn trở về.
Nhân số Nghịch Hà Tông cũng vượt qua trăm vạn, vô cùng náo nhiệt.
Mà đại điển khai tông cũng lên chương trình, trong một ngày phát ra rất nhiều thiệp mời, mời ba đại tông môn trung du khác và vô số gia tộc tu chân cổ xưa tới xem lễ.
Trận xem lễ này diễn ra suốt bảy ngày, Tinh Hà Viện, Đạo Hà Viện, Cực Hà Viện đều phái người chúc mừng, tất gia tộc đượ mời không có ai không đến.
Còn có bốn tông môn hạ du vừa mới xuất hiện cũng cung kính dâng hạ lễ, cả Tu Chân Giới trung du trong bảy ngày này nghị luạn nhiều nhất chính là Nghịch Hà Tông.
Mà Bạch Tiểu Thuần là thiếu tổ Nghịch Hà Tông, địa vị và thân phận của hắn được nhiều người chú ý. Trong bảy ngày này hắn mặc quần áo chỉ định xuất hiện trước mặt mọi người, hình tượng thiết huyết cũng thể hiện rõ rệt. Thời điểm Bạch Tiểu Thuần say đắm trong đó, mấy lão tổ và Lý Thanh Hậu lại lo lắng hắn không cẩn thận bị người ta nhìn ra bộ mặt thật của mình, nhưng cũng là chuyện lo lắng suông mà thôi.
Trong thời gian này không ai nhìn ra chút mánh khóe gì, tiếng gió đàm tiếu đều bị sát khí của Bạch Tiểu Thuần dẹp yên, cũng dọa rất nhiều người không biết kinh hãi.
Các lão tổ rất hài lòng với biểu hiện của Bạch Tiểu Thuần lúc này. Bạch Tiểu Thuần cũng rất đắc ý, hắn cảm thấy chuyện này rất đơn giản, cho đến bảy ngày sau khai tông đại điển chấm dứt, tất cả sứ giả rời đi, Nghịch Hà Tông cũng yên tĩnh lại.
Vào lúc này Nghịch Hà Tông đối mặt với vấn đề lớn nhất của mình...
Nghịch Hà Tông không có Thiên Nhân Cảnh!
Ba đại tông môn khác, mỗi tông môn đều có một lão tổ Thiên Nhân tọa trấn, đây mới là tông môn trung du danh xứng với thực, đây là chỗ trí mạng của Nghịch Hà Tông!