Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 491: Chương 491: Nữ nhân thật đáng sợ. (Thượng)




Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy có hiệu quả, hắn lập tức bày ra bộ dáng nghiêm túc làm đại sự.

Rất nhanh hắn biết được chuyện sau khi mình hôn mê, biết rõ nếu mình quay trở về Hương Vân sơn thì Huyết Khê Tông không đồng ý, còn nếu trở lại Trung Phong thì Linh Khê Tông cũng không đồng ý.

Vì vậy cũng chỉ có thể ở lại sơn mạch Lạc Trần... Hơn nữa chẳng những hai tông an bài không ít tu sĩ thủ hộ, ngay cả lão tổ Tống gia và lão tổ Thiết Mộc cũng ở lại nơi này thủ hộ cho hắn, Bạch Tiểu Thuần cảm động.

Hắn càng nghe Tống Quân Uyển nói tới chiến tranh ở tiền tuyến, hiện tại đại quân Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông đánh Huyền Khê Tông, tập hợp lực lượng hai tông nên Huyền Khê Tông không phải đối thủ, đã mất đi hơn phân nửa khu vực, liên tiếp bại lui.

Nghe đến đó Bạch Tiểu Thuần cảm khái, hắn cảm giác mình trở nên vô cùng trọng yếu, cho dù mình đi chiến trường đều không được lão tổ hai tông đồng ý.

- Đều tại ta quá ưu tú... Ai.

Bạch Tiểu Thuần vui thích lại phát sầu, suy nghĩ chính mình không nên đi tham chiến, không nên tăng áp lực cho lão tổ hai bên, vạn nhất lão tổ nổi điên lên không biết làm gì, đột nhiên đồng ý... Vậy thì không tốt!

- Bỏ đi bỏ đi, vì để lão ỏổ hai bên có lý do không cho ta lên chiến trường, ta... Ta đột nhiên cảm bụng của mình đau quá... Xem ra thương thế còn chưa lành, cái kia... Tiếp tục dưỡng thương đi.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, cảm giác mình phi thường biết điều, vì vậy lập tức ôm bụng giả vờ bệnh tiếp.

Mấy ngày sau Bạch Tiểu Thuần mỗi ngày đều giả vờ bộ dáng bị bệnh, khi thì đi ra động phủ ngắm cảnh sắc bên ngoài để khuây khỏa.

- Đệ tử hiểu chuyện như ta thật sự quá ít, biết rõ các lão tổ không bỏ ta đi tới chiến trường cho nên chủ động giả tạo thương thế phối hợp.

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, cảm giác rốt cuộc mình đã trưởng thành rồi.

- Nếu Lý thúc và chưởng môn sư huynh biết rõ nhất sẽ vui mừng lắm.

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, suy nghĩ mình không thể ra ngoài quá dài, cứ về động phủ giả vờ tiếp, lúc này Hầu Tiểu Muội và Tống Quân Uyển không có tới đây, mình nên về ngủ cho nhanh, bằng không hai người vừa xuất hiện thì mình thảm.

Nghĩ đến vài ngày qua bóng dáng Hầu Tiểu Muội cùng Tống Quân Uyển luôn xuât hêện cùng nhau, nội tâm Bạch Tiểu Thuần run lên.

- Thật đáng sợ, ánh mắt của hai người kia nhìn ta giống như úuốn xé ta thành hai phần...

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền định quay về động phủ, bỗng nhiên bóng dáng Tống Quân Uyển đã đi tới.

Bạch Tiểu Thuần trợn mắt, trái tim chấn động không nhỏ.

- Không đúng, mấy ngày hôm trước nàng không tới vào lúc nào...

Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, lại nhìn hướng khác thì thấy Hầu Tiểu Muội cũng tới, Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh bày ra bộ dáng thời gian quan trọng, thời điểm hai nữ chưa tới đã trầm giọng nói.

- Ta muốn đi gặp lão tổ!

Nói xong thân ảnh của hắn lập tức bay tới khu vực của hai lão tổ bên kia, vừa mới bay được một nửa thì Bạch Tiểu Thuần vỗ ót nói thầm mình sơ sẩy, vì vậy hóa thành hào quang cong cong uốn uốn, cuối cùng còn bày ra bộ dáng thở hồng hộc khi bay tới sơn mạch Lạc Trần.

Nơi này có hai ngọn núi nhỏ song song nhau, ngọn núi này không cao, chỉ cao hơn trăm mét và khoảng cách không xa, lão tổ Tống gia và lão tổ Thiết Mộc đang ngồi trên hai đỉnh núi này.

Bạch Tiểu Thuần vừa xuất hiện thì lão tổ Tống gia lão và lão tổ Thiết Mộc đã nhìn lên người Bạch Tiểu Thuần.

- Bạch Tiểu Thuần bái kiến lão tổ!

Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng ôm quyền cúi đầu.

- Thương thế tốt hơn chưa?

Thiết Mộc chân nhân cười hỏi một câu.

Bạch Tiểu Thuần đang muốn trả lời, vào lúc này lão tổ Tống gia bên ngọn núi khác hừ một tiếng.

Tiếng hừ này lọt vào trong tai Bạch Tiểu Thuần làm hắn chấn động, vội vàng cúi đầu.

- Dạ Táng bái kiến nghĩa phụ!

Lão tổ Tống gia lúc này mới tươi cười xuất hiện.

- Lúc ngươi bay tới đây hình như có chút ít khí tức bất ổn, xem ra thương thế chưa tốt.

- Tốt một chút, còn có... Còn có bộ phận không có tốt?

Bạch Tiểu Thuần chột dạ, biết rõ trạng thái của mình không thể gạt lão tổ, chần chờ một chút mới bồi thêm một câu.

- Cũng đúng, đã chưa tốt thì cứ tiếp tục dưỡng bệnh đi.

Thiết Mộc chân nhân cười ha ha, hắn vung tay ném một bình thuốc qua, Bạch Tiểu Thuần tiếp vào trong tay.

Bạch Tiểu Thuần nháy mắt mấy cái, mở ra xem xét thì thấy đây là đan dược tứ giai, dược hiệu của nó cũng không tầm thường, tuy không phải đan dược chữa thương nhưng có công dụng tăng tu vi.

Lão tổ Tống gia nhíu mày, hắn vung tay phải lên ném hai bình thuốc tới, Bạch Tiểu Thuần liếm môi mở ra xem xét bên trong.

Trong bình cũng là đan dược tứ giai, thậm chí xem như cực phẩm, khoảng cách ngũ giai cũng không xa, huyết khí đậm đặc, có tác dụng trợ giúp tu hành Bất Tử Trường Sinh Công không nhỏ.

Bạch Tiểu Thuần phấn chấn, hắn kích động nhìn qua hai lão tổ, hắn cảm thấy hai người này quá tốt với mình, biết rất rõ thương thế của mình đã tốt rồi, còn cho mình đan dược tăng tu vi.

- Xem ra ta thật trưởng thành rồi, có thể phân ưu cho các lão tổ, từ đó còn ám chỉ ta tiếp tục giả vờ bị thương nha.

Bạch Tiểu Thuần cảm khái, thở sâu, hắn ôm quyền cúi đầu cảm tạ hai lão tổ.

- Lão tổ, nghĩa phụ, các ngươi yên tâm, ta nhất định không phụ lòng mọi người.

Bạch Tiểu Thuần trầm giọng mở miệng, trong mắt lộ bày ra bộ dáng các ngươi hiểu... Lúc này quay người bay đi xa.

Lão tổ Tống gia cười cười, Thiết Mộc chân nhân cũng lắc đầu cười cười, Bạch Tiểu Thuần tới nơi này, bọn họ hi vọng hắn đi tới chiến trường, nhưng lại lo lắng an nguy của hắn cho cũng không quấy nhiễu lựa chọn của hắn.

Trở lại ng phủ, Bạch Tiểu Thuần phát hiện Hầu Tiểu Muội cùng Tống Quân Uyển đã không ở đây, vì vậy lúc này mới thở phào, hắn tranh thủ thời gian tiến vào động phủ bế quan.

Khi tu luyện hắn phát hiện tu vi của mình so với lúc trước khi hôn mê hơi tăng một ít, ngay cả Bất Tử Trường Sinh Công cũng mạnh hơn không ít.

- Dựa theo tình hình này, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ ở trong tầm tay ah.

Bạch Tiểu Thuần cao hứng, nhất thời nghĩ tới mình một người nghịch chuyển chiến tranh hai tông môn thì càng tự hào, giờ phút này tâm tình sung sướng nuốt đan dược vào bụng, nhưng đột nhiên ngoài động phủ có giọng nói Hầu Tiểu Muội truyền vào.

- Tiểu Thuần ca ca, ta nấu thuốc cho ngươi đây...

Nói xong cửa động phủ mở ra, gương mặt Hầu Tiểu Muội đỏ ứng bưng chén thuốc vào.

Chén thuốc còn bốc khói phủ lên mặt Hầu Tiểu Muội đỏ bừng, Bạch Tiểu Thuần vừa nhìn thấy gương mặt trắng nõn thanh thuần của nàng thì tim đập thình thịch.

Ngay sau đó hắn nhìn thấy sau lưng Hầu Tiểu Muội là bóng dáng Tống Quân Uyển cười tủm tỉm bưng một chén thuốc đi tới, trang phục không có khác biệt lúc ở Huyết Khê Tông quá lớn, hơi bảo thủ một ít, nhưng ẩn giấu bên dưới quần áo này là thân hình có lồi có lõm, mặc dù là quần áo bảo thủ cũng không thể che lấp được.

- Dạ Táng đệ đệ, ta nấu thuốc cho ngươi đây...

Hiện tại hai nữ đi tới tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, một người bưng một chén thuốc nhìn Bạch Tiểu Thuần, Tống Quân Uyển mỉm cười, Hầu Tiểu Muội ngượng ngùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.