Chẳng những Thiểu Trạch Phong như thế, Thi Phong, Trung Phong, Vô Danh Phong, cả tất cả mọi người trong Huyết Khê Tông đều nghẹn ngào kinh hô thành tiếng.
- Đây là chuyện gì...
- Tu vi của ta bất ổn!
- Làm sao có thể, tu... Tu vi rõ ràng bị phong ấn! !
Tiếng kinh hô truyền ra khắp chêến trường, chẳng những tu sĩ như thế, ngay cả những luyện thi, ma đầu, huyết kiếm đều bị trấn áp, liên tục gào lên đầy sợ hãi, thậm chí ngay cả mây máu trên trời và biển máu dưới đất cũng giảm đi một nửa.
Cho dù là mấy lão tổ Huyết Khê Tông cũng cảm thấy tâm thần nổ vang, bọn họ hoảng sợ phát hiện cho dù là mình cũng bị áp chế tu vi xuống còn một nửa.
Dường như đây là áp chế tới từ bổn nguyên, không phải phong ấn bình thường.
Huyết tử Thiểu Trạch Phong và Thi Phong cùng Vô Danh Phong ba người chấn động rất mạnh, gân xanh trên cổ nổi lên, bọn họ cảm nhận được áp chế không cách nào hình dung phát ra trong cơ thể, trực tiếp cướp đoạt thân phận huyết tử của bọn họ.
Thậm chí loại cướp đoạt này càng cướp đi năng lực điều khiển tu sĩ ngọn núi của bọn họ, lúc này ba người từ huyết tử cao cao tại thượng bị biến thành tu sĩ bình thường.
Còn có ba đại trưởng lão của bọn họ cũng khiếp sợ.
Sắc mặt Tống Quân Uyển tái nhợt, trong mắt của nàng mang theo thần sắc khó tin, Bạch Tiểu Thuần là Dạ Táng, tin tức này càng làm bọn họ không tin nổi, nhưng hôm tại tâm thần bọn họ chấn động vượt qua mọi thứ.
- Không có khả năng!
- Ta là huyết tử Thi Phong!
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Người này chỉ nhấn một cái đã áp chế tất cả mọi người.
Huyết tử cũng như thế càng đừng nói những người khác, Thần Toán Tử, Cổ Liệt, Tống Khuyết, Hứa Tiểu Sơn, cả Huyết Khê Tông cũng rung động, không quản ý nguyện của bọn họ là như thế nào, vào thời điểm mọi người dùng thân thể Huyết Tổ tu hành đều bị Bạch Tiểu Thuần trấn áp.
Cả chiến trường khi Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải lên ấn vào Huyết Khê Tông một cái thì trên bầu trời ngưng tụ một vòng xoáy huyết sắc to lớn, tình hình chiến trường lập tức nghịch chuyển!
Tiếng nổ vang sinh ra liên tục, tiến kinh hô vô biên vô hạn, tất cả tu sĩ Huyết Khê Tông, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, tu sĩ bốn phong, Thái Thượng trưởng lão, thậm chí huyết phách, thậm chí lão tổ.
Toàn bộ bọn họ cảm thấy tâm thần nổ vang, thần sắc biến hóa kịch liệt chưa từng có, nhật nguyệt biến sắc không thể hình dung!
Trong chốc lát khí thế toàn bộ Huyết Khê Tông trực tiếp giảm mạnh, từ chiếm ưu thế lúc ban đầu đều lập tức bị xóa đi, thậm chí xuất hiện hoàn cảnh xấu, đây cũng là do áp chế đôt ngột sinh ra biến hóa, tâm thần tất cả đệ tử như sụp đổ, trong khoảng thời gian ngắn đã xuất hiện cục diện hỗn loạn.
Nhìn cả chiến trường, loại hỗn loạn này vẫn lan rộng ra, không ngừng ảnh hưởng chí mạng, trận thế của Huyết Khê Tông đột nhiên sụp đổ.
Vào lúc này không biết là ai la to, tiếng la này vang vọng bốn phía.
- Huyết chủ! ! Đây là lực lượng huyết chủ trong truyền thuyết!
- Trời ạ, Dạ Táng. . . Bạch Tiểu Thuần. . . Hắn đã trở thành huyết chủ!
- Huyết Ma...
Tiếng hô không ngừng vang vọng nơi này, càng ngày càng nhiều, tất cả những người nghe được lời này đều chấn động, mặc dù trước đó chưa từng biết chuyện này sinh ra hoảng hốt, liên tưởng trạng thái của chính mình và trạng thái của các lão tổ trên bầu trời cũng bị trấn áp, mọi người lập tức khiếp sợ hô to.
- Huyết Ma... Là thật!
- Huyết chủ hàng lâm, Dạ Táng. . . Hắn đạt được truyền thừa huyết chủ!
- Vậy... làm sao đánh tiếp đây?
Trong trận đấu hỗn loạn này, vô số tu sĩ Huyết Khê Tông không hẹn mà cùng bay lên không trung, Bạch Tiểu Thuần dựa vào lực lượng một người áp chế Huyết Khê Tông!
Bạch Tiểu Thuần đứng giữa không trung, mái tóc dài của hắn bay phần phật trong gió, thân ảnh của hắn nhìn mặc dù nhỏ bé, mặc dù lúc để lộ ra thân phận huyết tử đã cao lớn hơn một chút, nhưng vẫn không thể cải biến cuộc chiến sinh tử của hai tông môn, bởi vì hắn còn chưa có tư cách đó.
Nhưng hiện tại...
Hoàn toàn khác biệt, nghịch chuyển triệt để, thời điểm dùng sức một mình nghiền áp một tông môn, bất kể người này là ai, chỉ cần ở trên chiến trường này không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn đưa lưng về phía Linh Khê Tông, trực diện người Huyết Khê Tông, giọng nói khàn khàn không lớn nhưng nó lại lan ra khắp chiến trường.
- Hiện tại, có thể nghe ta nói chuyện được chưa?
- Nếu Huyết Khê Tông các ngươi cố ý muốn diệt Linh Khê Tông, như vậy phải giẫm qua xác của ta trước đã!
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, khí thế toàn thân bộc phát, huyết quang trùng thiên, áp chế với Huyết Khê Tông càng mạnh hơn, vào lúc này Bạch Tiểu Thuần nói ra mỗi câu đều chẳng khác gì sấm sét vang vọng giữa bầu trời.
Tất cả luyện thi đều đang run rẩy, vào thời khắc này chúng cúi đầu xuống, trong mắt của chúng dường như sinh ra ngọn lửa nào đó, ngửa mặt lên trời rống lớn sau đó chúng đồng loạt quỳ trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
Còn có thi lông xanh cũng gào thét, lông xanh trên người của nó dựng đứng lên, lúc này đồng tử của toàn bộ luyện thi cải biến nhìn về phía người Huyết Khê Tông!
Không có chấm dứt, ngay cả ma đầu đầy trời cũng biến hóa, đám ma đầu gào thét lập tức quay người giương nanh múa vuốt với Huyết Khê Tông!
Trong khoảnh khắc, chẳng những áp chế người Huyết Khê Tông còn có thể phân tán một nửa lực lượng!
Mấy lão tổ Huyết Khê Tông trên bầu trời khiếp sợ nhìn nhau, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần mang theo cảm xúc phức tạp chưa từng có.
- Hắn... Là huyết chủ!
Cho dù là Thuỷ tổ hay là Vô Cực tử hoặc là lão tổ Tống gia, ánh mắt của bọn họ vô cùng phức tạp không cách nào hình dung, nếu như bọn họ lúc trước biết Dạ Táng là huyết chủ, như vậy trận chiến này không diễn ra.
Đối với huyết chủ, đối với Huyết Ma trong truyền thuyết, thái độ của Huyết Khê Tông rất mâu thuẫn, hi vọng tồn tại, lại không hi vọng tồn tại, nếu huyết chủ là đệ tử bình thường cũng bỏ đi, bọn họ có thể giam cầm lại và xem xét xem Huyết Khê Tông có lợi hay có hại, nhưng huyết chủ lại là Bạch Tiểu Thuần.
Lão tổ Tống gia đắng chát và trầm mặc, trong mắt Thuỷ tổ mang theo vẻ hoảng hốt, không có ai biết hắn đang suy tư điều gì, Vô Cực tử trầm mặc, trong mắt hắn bắn ra hào quang kỳ lạ, ngay cả lão tổ Hạn Viêm cũng cúi đầu xuống, không ai nhìn thấy gương mặt hắn hiện tại.
Tống Quân Uyển ở trong đám người, nàng đau khổ nhìn Bạch Tiểu Thuần, nàng cười thảm và nội tâm như có trăm ngàn vết thương, nhìn Bạch Tiểu Thuần trên bầu trời, nàng cảm giác mình càng ngày càng xa đối phương.
Nàng chậm rãi cúi đầu xuống, nàng muốn tránh né, muốn rời khỏi nơi này, nàng không muốn nhìn thấy thân ảnh Bạch Tiểu Thuần nữa.
Nhìn thấy người Huyết Khê Tông trầm mặc, nhìn mấy lão tổ trên cao phức tạp, cũng nhìn thấy Tống Quân Uyển ảm đạm, nội tâmBạch Tiểu Thuần cũng đau khổ, nhưng hắn không có biện pháp.
- Không nên chém giết lẫn nhau, ta có thể đại biểu Linh Khê Tông, chúng ta...
Bạch Tiểu Thuần nhẹ giọng nói ra, nội tâm của hắn hiện tại đã buông lỏng một nửa, hắn cảm giác trận chiến này không nên tiếp tục nữa.