- Người bên trong nghe đây, ra đây tiếp đón huyết tử của chúng ta!
Khi uy áp xuất hiện thì giọng nói âm lãnh truyền vào tai mọi người, làm tu sĩ bên trong không ngừng hồi hộp.
Lão tổ gia tộc tu chân này là một lão giả Trúc Cơ trung kỳ, sắc mặt hắn biến hóa, ngẩng đầu cất bước đi ra ngoài, những người khác trong đại sảnh liên tục bay ra.
Lúc nhìn thấy trên bầu trời là một thanh đại kiếm huyết sắc, chung quanh đại kiếm còn có mấy trăm tu sĩ Huyết Khê Tông cùng Linh Khê Tông.
Càng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đang ngồi trên đại kiếm, đám người chung quanh càng hô to đinh tai nhức óc.
- Huyết tử Trung Phong pháp lực vô biên, thiên mạch Linh Khê uy chấn tám phương!
Cảnh tượng này làm tâm thần đám người gia tộc này chấn động, ngơ ngác nhìn lên bầu trời, Bạch Tiểu Thuần cúi đầu nhìn vào sơn cốc.
Hắn nhận nhiệm vụ càn quét dư nghiệt Huyền Khê Tông còn sót lại trong khu vực này, nhiệm vụ này không phải mù quáng đi hoàn thành, mà là có một cái ngọc giản ghi rõ ba mươi bảy gia tộc tu chân.
Căn cứ Linh Khê Tông điều tra, ba mươi bảy gia tộc tu chân này đều có vài vấn đề, cần bị càn quét một phen, về phần làm như thế nào, là giết là lưu sẽ do Bạch Tiểu Thuần tự mình cân nhắc, mà ngọc giản này có hiệu quả khác, chỉ cần người cầm đưa pháp lực vào là có thể lập tức căn cứ công pháp chấn động của đối phương phân biệt phải chăng có phải dư nghiệt Huyền Khê Tông hay không.
- Bái kiến huyết tử!
Mắt nhìn đối phương người đông thế mạnh khí thế không kém, đám người gia tộc tu chân liên tục ẩn nhẫn, lão tổ gia tộc này thở sâu sau đó ôm quyền cúi đầu.
Bạch Tiểu Thuần không có mở miệng, Thông Thiên pháp nhãn trong mi tâm hắn mở ra giống như bầu trời mở mắt, ánh mắt đảo qua sơn cốc, dường như xuyên thấu tất cả bình chướng, trực tiếp nhìn thấy dưới lòng đất sơn cốc này có một cung điện.
Trong cung điện dưới mặt đất này có bảy tám người đang ngồi chữa thương, mặc dù Bạch Tiểu Thuần chưa từng gặp qua bảy tám người này nhưng có thể từ thương thế và quần áo nhận ra bọn họ là ai, hơn nữa công pháp chấn động lại là của Huyền Khê Tông, ngọc giản trong tay Bạch Tiểu Thuần tỏa ra hào quang sáng ngời.
Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, cho dù hắn trải qua Huyết Khê Tông tôi luyện nhưng vẫn khó làm ra việc tâm ngoan thủ lạt, giết người như ngóe, mà tu sĩ gia tộc tu chân này không nhiều lắm, những người trong cung điện dưới mặt đất cũng có thương thế trên người, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng thì người gia tộc tu chân và dư nghiệt Huyền Khê Tông sẽ bị diệt vong ngay trong nháy mắt.
Trong trầm mặc, Bạch Tiểu Thuần nhìn người trong sơn cốc rồi lên tiếng.
- Các ngươi đã lựa chọn quy thuận hai tông của ta, cần gì phải như thế...
Bạch Tiểu Thuần chậm rãi mở miệng, Thông Thiên pháp nhãn trong mi tâm phát sáng như mặt trời, uy lực ngự lực bộc phát từ trong Thông Thiên pháp nhãn bùng nổ, ánh mắt của hắn trực tiếp đánh thẳng vào cung đêện dưới mặt đất.
Bảy tám người Huyền Khê Tông trong cung điện đều có thương thế trên người, hiện tại thân thể run lên bần bật, trên trán gân xanh nổi lên, bọn họ không ngừng gào rú nhưng lại không khống chế nổi thân thể, lúc này từng người giơ tay phải lên đánh thẳng vào thiên linh của mình.
Âm thanh bang bang quanh quẩn hư không, này bảy tám người phun ra máu tươi, bọn họ tuyệt khí bỏ mạng, nhưng chỉ có một lão giả giãy giụa ra, khóe miệng chảy máu tươi, thần sắc hoảng sợ vọt ra khỏi cung điện dưới đất, hóa thành hào quang bỏ chạy thật nhanh.
Tình cảnh này quá đột ngột làm người của gia tộc tu chân kia ngạc nhiên, sắc mặt biến hóa đầy hoảng sợ, nhất là lão tổ gia tộc tu chân thân thể lung lay sắp đổ.
Không chờ lão giả Huyền Khê Tông bay đi quá xa, Cổ Liệt lập tức đuổi theo, rất nhanh có một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ xa truyền đến, không bao lâu Cổ Liệt cầm theo đầu lão giả này quay lại bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, lúc nhìn qua đám người trong sơn cốc liền liếm bờ môi.
Không chỉ có Cổ Liệt như vậy, tu sĩ hai tông chung quanh đều như thế.
Sơn cốc hoàn toàn yên tĩnh, người gia tộc tu chân này đắng chát và hoảng hốt.
- Trận chiến tranh này không quan hệ đúng sai, chỉ có lập trường khác nhau... Việc này là một cảnh cáo, đi theo hai tông chúng ta chưa hẳn không phải lựa chọn tốt.
Bạch Tiểu Thuần nhìn qua người gia tộc tu chân bên dưới, chậm rãi mở miệng sau đó tay áo hất lên cưỡi huyết kiếm rời đi, mấy trăm tu sĩ phía sau đều lạnh nhạt nhìn đám người bên dưới sau đó rời đi.
Cho đến khi xác định Bạch Tiểu Thuần rời đi, đám người gia tộc tu chân như đang nằm mơ, bọn họ có cảm giác như vừa đi dạo quỷ môn quan, nội tâm của bọn họ vô cùng run rẩy, trầm mặc hồi lâu lão tổ Trúc Cơ trung kỳ mờ mịt, sau một lúc hắn quyết đoán.
- Người này... Có lẽ chính là Bạch Tiểu Thuần trong truyền thuyết, quả nhiên là thiên kiêu, chỉ một ánh mắt đã diệt sát người Huyền Khê Tông... Nhưng lại giơ cao đánh khẽ với chúng ta, dễ dàng buông tha... Uy hiếp lại có dụ dỗ, hết lần này tới lần khác lại không làm người ta phản cảm, thậm chí còn có ý cảm kích...
Lão giả này nhìn tộc nhân bên cạnh, trong đó có không ít người hiện tại sinh lòng cảm kích.
- Hắc hắc... Thủ đoạn như thế, kẻ này ngày sau nhất định một bước lên trời.
Lão giả cắn răng một cái, tay phải nâng lên có kiếm quang bay tới, trực tiếp chém ba tên tộc nhân đứng trong đám người.
Ba người này hoàn toàn không có chút chuẩn bị nào cả, thi thể không đầu bay lên cao.
- Gia tộc Hàn Vân chúng ta từ nay về sau sẽ đi theo Linh Khê Tông và Huyết Khê Tông, ba người này dây dưa không rõ với Huyền Khê Tông nên phải chém giết tại đây, cũng chặt đứt liên quan với Huyền Khê Tông, răn đe!
- Nếu ta không thể ngăn cản chiến tranh Linh Khê Tông và Huyết Khê Tông, chỉ sợ không lâu sau đó chính là Huyền Khê Tông lại quét sạch chúng ta như dư nghiệt Linh Khê Tông.
Bạch Tiểu Thuần cảm khái, lúc trầm mặc phát hiện tu sĩ hai tông chung quanh nhìn mình đã hoàn toàn khác với lúc trước.
Chẳng những cuồng nhiệt trong mắt tăng nhiều..., thậm chí còn xuất hiện tôn kính, hiển chuyện hắn diệt sát dư nghiệt Huyền Khê Tông và xử lý gia tộc Hàn Vân đã làm những tu sĩ này tán thành và nghị hoặc.
Thậm chí ngay cả Bắc Hàn Liệt cũng như thế, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần mang theo hào quang kỳ lạ, mà Cổ Liệt cùng Thần Toán Tử cũng phải nhìn Bạch Tiểu Thuần vài lần.
Bạch Tiểu Thuần cười cười, thở sâu, hắn biết rõ chính mình cuối cùng vẫn phải trưởng thành... Có một số việc dù không phải chính mình mong muốn, nhưng vì bảo vệ thân nhân và tông môn vẫn phải đi làm.
- Bờ vai của ta không rộng, không thể nào chèo chống thương sinh, ta có thể chèo chống... Chỉ có tông môn, thân nhân, bằng hữu của ta...
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần bắn ra hào quang thâm thúy, tu vi tỏa ra, huyết kiếm nổ vang và tốc độ nhanh hơn, trên đường đi qua những gia tộc tu chân quy thuận, những nơi đi qua thiên địa nổ vang, từ rất xa đã nhìn thấy được.
Phàm là gặp được tu sĩ Huyền Khê Tông, không cần Bạch Tiểu Thuần ra tay, mấy trăm người chung quanh cùng lao lên, mà những gia tộc tu chân kia Bạch Tiểu Thuần cũng không đối xử như nhau, có gia tộc hắn đối xử như gia tộc Hàn Vân, có khi lại lãnh khốc diệt môn.